Chương 23: Trải Nghiệm Ba Năm (1)

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vệ đúng giờ tỉnh lại trên chiếc giường tạm thời.

Hắn ở dưới lầu một quán nhỏ có mái hiên bên đường ăn hai miếng thịt tươi, một miếng thịt bò, một bắp cải đậu phụ, tổng cộng bốn lồng bánh bao hấp, thêm một chén súp ngọt mặn, sáu quả trứng trần rồi mới lái xe Jeep của mình chạy tới phòng trị an trước tám giờ rưỡi.

Tuy rằng trải qua cuộc nói chuyện ngày hôm qua, cảm thấy quy củ của phòng cảnh vệ này dường như cũng không nghiêm khắc lắm, lãnh đạo cũng dễ nói chuyện.

Nhưng dù sao mình cũng là người mới tới, cho nên Ngụy Vệ vẫn cảm thấy mình nên tôn trọng các tiền bối một chút.

Trong phòng cảnh vệ rất yên tĩnh, bên cạnh bàn bi-a không có ai, chỉ có Trư Tử đang canh giữ bên bếp nấu cháo gạo.

"Mọi người đâu hết rồi?"

Trong lòng Ngụy Vệ có chút kỳ quái, chẳng lẽ những người này còn chưa rời giường?

"Đều đi ra ngoài rồi, sáng sớm đã ra ngoài."

Trư Tử quay đầu cười giải thích một câu, sau đó ánh mắt sáng lên: "Tiểu Ngụy, ngươi ăn sáng chưa?"

Ngụy Vệ nhìn vẻ mặt chờ mong của hắn, lắc đầu nói: "Chưa ăn."

"Tốt quá."

Trư Tử lập tức vui vẻ: "Bọn họ phải đi gấp, cũng không ăn được mấy miếng cơm."

Nói xong thì vội vàng dọn bàn, sau đó lấy ra một giỏ bánh quẩy từ phòng bếp, lại lấy mấy món ăn kèm, một đĩa đầy trứng chiên, thịt xông khói. Cuối cùng bưng cháo gạo đã sôi trên bếp đến trước mặt Ngụy Vệ.

Hai người mỗi người một đôi đũa, một cái bát lớn.

Trực tiếp cầm hai lấy hai cái bảnh quẩy, khịt mũi ăn sáng ở trong sân nhỏ này.

Trứng chiên rất ngon, vàng mềm.

Món ăn kèm cũng được ướp vừa miệng, giòn, vừa ngon lại không quá mặn.

Cháo gạo nấu cũng ngon, không quá dầu mỡ...

Có điều bữa sáng ngon như vậy, bọn họ là bởi vì chuyện gì mà lại ra ngoài sớm như vậy?

Đang lúc Ngụy Vệ nghĩ mình là một người mới thì nên mở miệng hỏi như thế nào mới không có vẻ đường đột, liền nghe thấy tiếng cửa mở, một cô gái dáng người mảnh khảnh, trong tay cầm một tờ báo, từ tầng lầu nơi ở cho đội viên chậm rãi đi xuống.

Trư Tử vừa thấy càng kích động hơn, vội vàng vẫy tay: "Phi Phi, mau đến ăn sáng."

"Không ăn, giảm cân..."

Thực tập sinh Diệp Phi Phi thuận miệng trả lời, ngẩng đầu nhìn, lập tức thấy Ngụy Vệ ở bên cạnh bàn ăn.

Cô nhất thời giật mình, tờ báo trong tay rơi xuống đất.

Ngụy Vệ bỏ bánh quẩy xuống, lau miệng, mỉm cười ôn hòa với cô.

Không ngờ thực tập sinh nhỏ bé này cũng ở đây.

Ngày hôm qua cô bị mình dọa ngất xỉu, có thể thấy được cô nhất định vô cùng hiểu rõ về vụ án mình bị cuốn vào lúc trước.

Chỉ là, chuyện kia phi thường phức tạp, vô luận là sau này mình may mắn sống sót. Sau đó lại được chọn tiến vào trại huấn luyện, hay là một ít trải nghiệm sau này, đều liên quan đến rất nhiều chuyện phức tạp, nên giải thích với cô ấy như thế nào...

Trong lòng còn đang suy nghĩ thì đã thấy Diệp Phi Phi phản ứng lại, nhanh chóng cầm tờ báo lên.

Cô giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, ngồi bên cạnh Ngụy Vệ và Trư Tử, theo bản năng dựa vào Trư Tử gần hơn một chút.

Âm thanh như muỗi kêu, thấp giọng nói: "Xin lỗi, Ngụy... anh Tiểu Ngụy."

"Hả?"

Ngụy Vệ vừa rồi còn muốn giải thích như thế nào thì bị một câu xin lỗi bất thình lình này làm cho có chút không kịp phản ứng.

"Tối hôm qua, là ta đường đột, cũng không hỏi rõ ràng. Không, cũng không hỏi, liền cầm súng chĩa vào ngươi..."

"Sau đó, sau đó còn bị dọa cho ngất xỉu”

Diệp Phi Phi càng nói càng ngượng ngùng, nhịn không được dậm chân: "Ai nha, thật mất mặt..."

"Cái này..."

Ngụy Vệ ngược lại không ngại chuyện ngày hôm qua, chỉ là có chút không rõ, trong một đêm sao cô ấy lại có thay đổi lớn như vậy?

Quay đầu nhìn thoáng qua Trư Tử, chỉ thấy hắn đang nghiêm túc làm cơm, đối với lời nói của hai người thì giả điếc không nghe thấy.

"Sau khi ta tỉnh lại mới biết được chuyện này."

Diệp Phi Phi ngồi ở bên cạnh bàn, cố gắng giải thích: "Đội trưởng đã giải thích với ta rồi..."

Hắn nói kỳ thật ngươi bị oan uổng, cấp trên điều tra rõ ràng chuyện này cho nên mới thả ngươi trở về.

Bởi vì làm chậm trễ việc học của ngươi còn có cả tương lai sau này, người phía trên cũng có thẹn trong lòng, cố ý an bài ngươi tới chỗ chúng ta.

Thứ nhất là để chúng ta chăm sóc ngươi và giúp ngươi sớm có thể tái hòa nhập xã hội.

Thứ hai cũng lo lắng việc hung thủ thật sự còn chưa sa lưới, sẽ gây bất lợi cho ngươi, vừa lúc bảo vệ ngươi...

Ừm, đội trưởng còn nói với ta, nói rằng ta đã dọa sợ đồng nghiệp mới.

Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, chuyện này vốn là vết sẹo trong lòng ngươi, ta không nên vạch trần, xin ngươi hãy tha thứ cho ta.

"..."

Cô càng nói thì mặt càng đỏ, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, trịnh trọng khom người về phía Ngụy Vệ: "Xin lỗi."

"Vâng..."

Ngụy Vệ vô lực nuốt thức ăn trong miệng, nói: "Không sao."

Lúc này mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gi, có điều trong lòng cũng sinh ra sự tò mò.

Chỉ có thế à?

Vị đội trưởng Âu Dương kia dùng lý do đơn giản như vậy để lừa gạt bỏ qua một câu chuyện ly kỳ mà phức tạp?

Mấu chốt là, cô ấy thật sự tin sao?

Theo lý thuyết, ngay cả bản thân hắn cũng không biết chuyện xảy ra trên người mình.

Dù sao rất nhiều thứ liên quan đến trại huấn luyện đều sẽ không xuất hiện trong tư liệu của mình.

Nhìn xem, bộ dáng cô gái nhỏ này không chỉ không có sợ hãi cùng hoài nghi mình, thậm chí còn tràn đầy vẻ áy náy?