Chương 22: Ký Ức Đẫm Máu (2)

Khi nó đạt đến giới hạn của từ trường sinh mệnh hình thái thứ nhất, đó là lúc nó chuyển sang hình thái thứ hai.

Không một ai dám sơ xuất trong lúc này,

Bởi vì quá trình chuyển hóa hình thái chính là giai đoạn dễ nghe thấy những lời mê hoặc của ma quỷ.

Thông thường, những người có năng lực sẽ được chuẩn bị đầy đủ, và họ chỉ dám thử nếu họ đã có bảo hiểm, hoặc thậm chí là thiết bị y tế khẩn cấp.

Nhưng Ngụy Vệ thậm chí còn chưa chuẩn bị ổn định, chỉ thờ ơ nhìn chằm chằm màn hình.

Trong mắt có những sợi tơ máu đang du động vốn không nên xuất hiện trên một kẻ có năng lực hệ sinh mệnh, trong vết thương chưa lành kia có cả những sợi máu mảnh, giống như vật sống, có lẫn máu tươi ở đó, nhưng dường như còn có một sinh vật sống khác.

Dường như chúng đang hút máu Ngụy Vệ.

Cùng lúc đó, những con số mới bắt đầu hiển thị trên màn hình: "Bức xạ của từ trường sinh mệnh đang suy yếu..."

"99% ... 97% ... 92% ... 85% ..."

"Từ trường sinh mệnh hình thái thứ nhất, ổn định."

"Tít-"

"Đã phát hiện từ trường bất thường chưa được ghi lại, có muốn ghi lại và tải lên hệ thống đồng bộ hóa để truyền lời cảnh báo không..."

"Ba năm..."

Ngụy Vệ tắt chuông cảnh báo, lặng lẽ châm một điếu thuốc rồi từ từ nhả ra làn khói.

Trong vết thương trên lòng bàn tay, mạch máu đã dần dần yên tĩnh lại, cơ thể hắn còn sót lại một sức sống mãnh liệt.

Cho dù sức mạnh sinh mệnh dư thừa này vẫn luôn nuôi dưỡng một trái tim khác, đối với hắn đó cũng là trạng thái có lợi.

Vì những người có được sức sống mãnh liệt như vậy, cho dù họ hút thuốc, uống rượu, hoặc thậm chí bị thương, thì vết thương của họ cũng sẽ nhanh chóng được chữa lành. Nói quá hơn thì dù rơi đầu cũng chỉ để lại một vết sẹo lớn.

Mà đây chính là sự thay đổi do Sinh Mệnh Ác Ma mang lại.

Chịu ảnh hưởng từ Sinh Mệnh Ác Ma có vẻ như cũng rất tốt.

Nó sẽ làm cho con người khỏe mạnh và không mắc các loại bệnh tật.

Ngay cả một người cao tuổi cũng có thể có được năng lượng và thể lực như một người trẻ tuổi.

Chưa nói đến những người sắp hết tuổi thọ hoặc bệnh nặng, ngay cả những người bình thường cũng không cưỡng lại được sức cám dỗ của bản năng này.

Nhưng họ không biết rằng ma quỷ không thể tạo ra sự sống.

Với sức ảnh hưởng ngày càng sâu rộng, sự ham muốn sẽ luôn trở nên méo mó, và hành trình giành giật sự sống bắt đầu ...

Vì vậy, những tội lỗi vượt quá giới hạn sẽ lần nưuax xuất hiện trên thế giới này...

Khuôn mặt nhỏ bé bẩn thỉu với nụ cười ngây thơ dần hiện ra trước mắt Ngụy Vệ.

Một giọng nói trong trẻo và ngây thơ lại xuất hiện bên tai hắn:

"Sau này khi lớn lên em sẽ ra sân sau của nhà thờ đào khoai, xem ai dám cản em!"

"Anh Ngụy, em đã thề rằng sẽ tự tay mua đầu heo về ăn sau khi kiếm ra tiền..."

"Này, Anh Ngụy, nhìn xem, người phụ nữ mập kia có thể lắc mông..."

"Anh Ngụy, sau này có tiền, anh có thể dẫn em vào trong thành phố xem bộ váy trắng nhỏ đó được không?"

"…"

Trên núi rác, một nhóm trẻ em mặc quần áo rách rưới vui vẻ, nhanh nhảu xách túi nhựa đi nhặt ‘bảo bối’.

Có đứa mới sáu bảy tuổi, nhỏ bằng hạt đậu, thậm chí còn cần đứa lớn buộc dây quanh eo, để không bị rơi vào kẽ hở nào và không kéo lên được, những khuôn mặt bé nhỏ phủ đầy bụi và những mảnh vụn. mồ hôi cùng tro bụi bám đầy trên mặt, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực.

Không lâu sau khi rời khỏi cô nhi viện, họ không được ăn no, nhưng không ai khóc vì đói.

Mỗi người trong số họ đều có một ước mơ "vĩ đại".

Kẻ thì muốn đào khoai lang ở cánh đồng sau nhà thờ, kẻ thì muốn ăn cả cái đầu lợn, kẻ thì muốn ngắm nhìn những chiếc váy nhỏ trong cửa hàng ...

Ngụy Vệ nghĩ đến cảnh tượng đó, khóe miệng nở nụ cười.

Bức tường bị hắn sơn thành màu đỏ tươi phản chiếu ánh sáng chói mắt của ngọn đèn sợi đốt vào mắt hắn.

Hiện thực và hồi ức chồng chéo lên nhau bởi vì màu đỏ tươi này.

Trong cơn mê, hắn trở lại như lúc mới bước vào căn phòng này.

Vết máu loang lổ khắp nơi trên các bức tường, tạo nên một họa tiết kỳ lạ và bí ẩn.

Sáu người trong trang phục tinh xảo ngồi quanh chiếc bàn tròn lớn trong phòng.

Trước mặt họ là những chiếc đĩa tinh xảo, dao và nĩa, và một giọt máu đang đọng trên khóe miệng.

Cô bé mặc váy trắng được treo trên cột đèn chính giữa, hai tay đặt sau lưng, từ từ xoay người.

Xoay tròn, xoay tròn.

Lúc gương mặt nhỏ của cô bé nhìn về phía Nguỵ Vệ đang bước vào cửa, máu tươi trên cơ thể cô bé đang tí tách chảy xuống.

"Anh Ngụy..."

Một tiếng khóc thê lương đột nhiên vang lên: "Bọn họ đang ăn chân của em..."

"…"

"…"

"Suỵt!"

Ngụy Vệ đột nhiên mở mắt ra, lúc này mới nhận ra mình vừa mới ngủ lúc nào không hay.

Hắn thở dốc, quần áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, tim đập như điên, đập liên hồi.

Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…

Rồi dần dần, đôi mắt hắn đỏ như máu, những đường gân xanh giống như giun xuất hiện trên trán.

"Có một số chuyện…"

Giọng hắn khàn khàn, như đang nói với chính mình, cũng như muốn nói với căn phòng trống trải này:

"Vẫn chưa thể vượt qua được!"