Chương 8: Ký Danh Đệ Tử

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi nhận được bích thạch mới được mấy ngày đâu chứ, thế nào dáng vẻ lại trông giống như người đã tu ra linh khí vậy?

Vương sư huynh vừa trông thấy Lập Thiên, mơ màng cảm ứng được sự biến đổi khí tức trên thân hắn, ánh mắt nhìn tới với vẻ cổ quái, nhiều hơn mấy phần ngạc nhiên và kinh sợ.

Tức khắc, Vương sư huynh không nói không rằng, cánh tay nhanh chư chớp chộp lấy cổ tay Lập Thiên rồi siết chặt, linh khí trong thân tuôn ra xối xả, chỉ một lát sau sắc mặt đã tái nhợt đi hẳn.

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi, ngươi thực đã tu ra linh khí. Con mẹ nó, ông thần của tôi ơi, ngươi đã làm thế nào vậy?

Đối diện cử chỉ vừa mừng vừa sợ của Vương sư huynh, Lập Thiên gần như không cảm thấy gì đặc biệt, bình thản đáp:

- Ý huynh làm gì là làm gì cơ?

- Ngươi đang giả vờ ngốc hay là ngốc thật vậy, ý ta là làm sao ngươi có được tu vi từ con số không?

- À, huynh nói cái đó sao, cũng đơn giản thôi, cứ đưa linh thạch lên sát mũi rồi hít mạnh một hơi, thế chẳng phải xong rồi sao?!

- Hả, tiểu sư đệ, ngươi cũng biết nói đùa đấy chứ. Nói như ngươi thì bây giờ thế gian đầy đường đều là tu sĩ cả rồi, ngươi còn liều mạng tìm đến Ứng Thiên Tông làm cái quái gì a!

- Thế theo huynh phải làm thế nào mới được?

- Ta...

Vương sư huynh định trả lời, thế nhưng chưa kịp nói thì âm thanh đã nghẹn ở cổ họng, tức đến đỏ mặt. Gã cũng không hiểu tại sao vừa mới rồi mình đang hỏi đối phương mà chỉ sau mấy phút liền đã biến thành đối phương hỏi mình rồi. Bất quá cũng không nghĩ được nhiều, gã càng không muốn giải thích quá trình mình tu luyện gian khổ thế nào với Lập Thiên.

Dù sao vị tiểu sư đệ này vừa nói với gã bản thân tu hành vô cùng đơn giản, mà nguyên liệu cũng chỉ dừng lại ở bích thạch, thấp hơn kim thạch gã dùng một cấp. Nếu gã thừa nhận bản thân dùng kim thạch đúc linh thân mà chật vật cả năm mới xong thì mặt mũi còn biết để vào đâu. Chí ít thì, trừ phi xác định được vị sư đệ này không lừa mình thì gã sẽ không nói ra cái chuyện đáng xấu hổ kia.

- Ngươi nói thật chứ?

- Ta nói thật mà. Huynh chẳng phải nói phải cường ngạnh ép bản thân hấp thu linh khí từ linh thạch sao. Ta cũng làm theo y như vậy, miệng đọc thầm khẩu quyết, tay đưa linh thạch sát vào mũi rồi hít sâu mấy hơi. Nhưng chỉ mới hít được ba hơi thì lập tức cảm thấy trong thân thể có cái gì đó không đúng lắm, hình như có thứ gì đó đang biến đổi, kiểu như có một loại sự sống khác đang hình thành trong cơ thể vậy. Toàn thân ngứa ngáy khó chịu, máu huyết chảy ào ào, còn trái tim thì đập thình thịch như trống trận, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Nghe xong lời này, trán Vương sư huynh đã đổ đầy mồ hôi, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ. Trong đầu nghĩ thầm:

- Đúc thành linh thể, cái tên tiểu sư đệ này chỉ cần ba hơi liền kích phát ra tiềm lực thân thể sao? Trời ạ, làm sao mà tin nổi đây chứ. Chẳng lẽ, chẳng lẽ vị nhị sư huynh đức cao vọng trọng kia từ lúc đầu đã nhìn ra tiềm lực của vị tiểu sư đệ này nên mới đồng ý thu hắn vào sơn môn ư? Thế chẳng phải nói, cái lựa chọn giúp đỡ tiểu tử này một tay của ta là chính xác hay sao? Haha, haha, đúng là gặp thời to rồi.

Vương sư huynh vừa nghĩ vừa hồi hộp, cảm giác bản thân như vừa mới bắt được vàng. Nếu vị tiểu sư đệ này có thiên phú hơn người thật, cái tương lai tối tăm mù mịt của mình sẽ sáng sủa hơn biết bao nhiêu. Nhưng nghĩ thì nghĩ, ngoài mặt Vương sư huynh cũng không dễ bộc lộ cảm xúc thật cho Lập Thiên thấy. Đảo mắt một cái, gã phát hiện Lập Thiên đang chăm chú nhìn mình, lập tức lớn giọng giải thích:

- Tiểu Thiên sư đệ, ngươi có muốn biết chuyện ngươi gặp phải là gì không?

- Tất nhiên.

- Sư huynh nói cho ngươi biết, cái mà ngươi cảm giác đang sinh sôi trong thân thể đó chính là linh mao, là mao mạch vận chuyển linh khí được hình thành sau khi bị linh khí kích thích. Sở dĩ thế gian có nhiều người không thể tu hành, là bởi thể chất bẩm sinh không thể sinh ra loại linh mao này, cho nên không cách nào tàng trữ linh khí, vận chuyển linh khí nội thể. Còn người có tố chất tu hành thì khác, sau khi bị linh khí kích thích có thể tự động mọc ra các linh mạch, mao mạch kết nối đan điền khí phủ đến các huyệt vị trọng yếu, các bộ phận cơ thể, câu thông lực lượng toàn thân, cho nên gọi là linh thể.

- Thậm chí có người có loại thể chất dị bẩm vừa sinh ra đã cảm ứng được thiên địa linh khí, tự đúc ra linh thể mà không cần đến bất kỳ sự trợ giúp nào. Đó là loại thể chất tu hành trời sinh, vô cùng khan hiếm, nhưng một khi nhận đầy đủ bồi dưỡng sẽ rất nhanh chóng trở nên cường đại. Loại người đó, không có một môn phái nào là không truy lùng săn đón cả. Bất quá ở thời điểm hiện tại mà nói, người có thể chất như ngươi cũng không phải dễ tìm, xem chừng nếu báo tin này lên tông môn, có khi ngươi lại được một vị trưởng lão nào đó để mắt tới, một bước lên mây cũng không chừng. Nhanh, nhanh đi theo ta, ta dẫn ngươi đi làm thủ tục báo danh, đề thăng làm ký danh đệ tử.

- Ký danh đệ tử? Trở thành ký danh đệ tử chỉ đơn giản như thế thôi ư? Thế mà ta còn tưởng cái gì ghê gớm lắm!

Nghe Lập Thiên nói, Vương sư huynh tức muốn ói máu, chỉ muốn nện cho vị tiểu sư đệ này một cái vào đầu cho khôn ra. Cái gì mà dễ dàng thế thôi chứ, nếu trời sinh đã có, thì là dễ, nhưng nếu trời sinh không có, có luyện chết đi sống lại cũng thua, dễ là dễ thế nào được. Nghĩ tới nghĩ lui, Vương sư huynh vẫn cho rằng vị sư đệ này nhỏ tuổi, trẻ người non dạ nên nói lời vô tư, thiếu suy nghĩ là chuyện bình thường. Mà có lẽ đối với hắn mọi chuyện quá dễ dàng nên mới nghĩ rằng với ai cũng dễ dàng như thế thôi.

- Đúng vậy, không cần biết ngươi là ai, chỉ cần trước hai mươi tuổi đúc ra linh thể, tự nhiên có thể được thu nhận làm ký danh đệ tử. Được tu luyện ba loại pháp môn cơ bản nhất mà tất cả ký danh đệ tử được tu luyện, được đặc cách bố trí công việc tùy theo năng lực và sở thích mỗi người, mỗi tháng còn nhận được linh thạch trợ cấp, còn được vào thư viện tìm đọc kinh thư, được nghe các vị trưởng lão giảng kinh dẫn đường chỉ lối, vân vân và vũ vũ. Ngươi cứ nghĩ đơn giản là quyền lợi của hai chữ đệ tử sẽ lớn hơn hai chữ tạp dịch rất nhiều, nhiều đến nỗi ngươi không tưởng tượng được đâu.

- Khi trở thành ký danh đệ tử, trong vòng năm năm, mặc kệ ngươi sử dụng phương pháp gì, chỉ cần bước vào tu vi Ngự Khí tầng ba, nhất định sẽ được thăng làm ngoại môn đệ tử. Còn muốn trở thành nội môn đệ tử thì yêu cầu có khắt khe hơn chút, trước tiên phải đạt yêu cầu về tư chất và tu vi, sau còn phải trải qua một cuộc khảo hạch quy mô lớn, cứ năm năm tổ chức một lần. Bất quá trước mắt ngươi không cần biết nhiều như vậy, lúc này theo ta đi làm thủ tục đã. Từ hôm nay trở đi, hai người chúng ta đã trở thành sư huynh đệ đồng môn rồi đấy.

Cứ thế, Vương sư huynh dẫn Lập Thiên đến gặp vị chủ sự chuyên làm thủ tục xét duyệt thân phận ký danh đệ tử, dâng lên mấy viên linh thạch tiền biếu tặng, dễ dàng giúp hắn vượt qua kiểm tra, nhận lấy thẻ bài và y phục dành cho ký danh đệ tử trong môn.

- Tiểu Thiên sư đệ, vậy là xong rồi, bây giờ chúng ta cùng đi nghe đại trưởng lão giảng đạo thôi.

- Hả, có cần gấp gáp như vậy không? Dù sao ta cũng chỉ mới được thăng làm ký danh đệ tử, cũng cần thời gian làm quen một chút.

- Có cái gì mà quen với không quen đâu. Hơn nữa đại trưởng lão giảng đạo là sự kiện hiếm gặp cỡ nào. Có khi mỗi tháng đại trưởng lão sẽ mở đàn giảng đạo một lần, có khi bận việc thì cả năm cũng đóng cửa bế quan, đúng thời đúng dịp như đệ thì không có nhiều đâu.

- Đại trưởng lão giảng đạo chỉ cho các đệ tử vào nghe, tuy không phải là công pháp tinh vi gì thế nhưng trong đây đều là những kiến thức và kinh nghiệm xương máu để đời mà đối với mỗi tu sĩ chân ướt chân ráo đặt chân vào giới tu hành là vô cùng trọng yếu, không ai không cần. Có người sau khi nghe xong như ngộ ra chân lý, tu vi tiến cảnh thần tốc, được các vị trưởng khác lão cất nhắc trọng dụng nữa đấy. Cũng may hôm nay đệ vừa hay trở thành ký danh đệ tử, thân phận phù hợp nên mới không bỏ lỡ dịp này. Đệ cứ nghe ta một lần đi, đảm bảo không thiệt thòi cho đệ đâu.

- Ồ, vậy được thôi.

Lập Thiên lặng lẽ theo chân Vương sư huynh đi đến một cung điện vô cùng hoành tráng, rộng rãi và thoáng đãng. Bên trong điện không có bàn ghế gì mà chỉ có một dãy bồ đoàn xếp san sát nhau. Trên đài cao có một chiếc bồ đoàn lớn dành cho đại trưởng lão ngồi giảng kinh.

Khi hai người đến nơi thì bài giảng của đại trưởng lão đã bắt đầu được một lúc, số đệ tử đến nghe giảng đã có mấy trăm người, ngồi chật kín một khoảng lớn. Lập Thiên và Vương sư huynh đến sau, tự giác tìm vị trí sát phía ngoài ngồi xuống, im lặng lắng nghe.

Lúc này, đại trưởng lão đứng trên đài cao, tay cầm phất trần, tay chắp sau lưng, hỏi:

- Các trò bỏ dở việc đến lớp để đến Ứng Thiên Tông ta học đạo, có cảm thấy thiệt thòi hay không?

Nghe đại trưởng lão đặt câu hỏi, ai nấy có mấy phần ngạc nhiên, không biết trong đây có ý tứ gì. Trước đó đa phần đều suy đoán về những thứ mà đại trưởng lão sẽ nói trong buổi học, nhưng chẳng ai nghĩ đến đại trưởng lão lại hỏi loại câu hỏi kỳ quái thế này.

Đám đệ tử ngồi bên dưới suy nghĩ một chút, nhất thời không ai dám mở miệng đáp lời. Đại trưởng lão lại nói:

- Cứ nói thẳng suy nghĩ của các ngươi, không cần lo lắng.

Một người nghe vậy mạnh dạn cao giọng đáp:

- Đệ tử không cảm thấy thiệt thòi.

Sau đó những người khác cũng đồng thanh nói:

- Chúng đệ tử không cảm thấy thiệt thòi.

Đại trưởng lão tay nhè nhẹ vuốt chòm râu bạc, hài lòng nói:

- Rất tốt, rất tốt. Vậy ai có thể nói cho ta biết, lý do vì sao không thiệt thòi hay không?

Lúc này thì tất cả đều im lặng, một sự trầm mặc khó diễn tả bằng lời. Không phải bọn họ không dám trả lời, mà không ai biết phải trả lời như thế nào.

Bất giác có một nam tử mặc bạch bào cách điệu, trán cao mày rậm, da trắng như tuyết, mặt mũi thanh tú, có phong phạm của bậc chính nhân quân tử khẽ đứng lên, chắp tay cúi đầu nói:

- Bẩm đại trưởng lão, theo học trò thấy, học chữ là học, học đạo cũng là học. Kinh thư là kiến thức, đạo cũng là kiến thức, công pháp cũng là kiến thức. Đến Ứng Thiên Tông học đạo không những không thiệt thòi, ngược lại còn nhận được lợi ích lớn lao. Việc học trước để thành nhân, đạo lại nói về tu dưỡng bản tâm, như vậy học đạo càng nên được chú trọng, càng nên được đặt lên trước hết.

Đại trưởng lão nghe xong vạn phần kinh ngạc, chốc chốc hướng đôi mắt sáng như sao về thiếu niên trước mặt, vỗ vỗ hai tay khen:

- Trả lời rất hay. Ngươi tên là gì?

- Đệ tử Dư Khanh Thư, ra mắt đại trưởng lão.

- Tốt, rất có ngộ tính.

- Nhân tiện đây ta cũng giải thích cho các ngươi được rõ, vì sao đến Ứng Thiên Tông không những không thiệt thòi, ngược lại còn là một món quà lớn.

- Học đạo, tu đạo, hành đạo, ba chữ này đều gói gọn trong hai chữ tu hành, tu trước hành sau, hai không thể thiếu một. Học đạo, tu đạo hay hành đạo, dù cho ở bất kỳ giai đoạn nào cũng không thể chỉ nói suông mà được, đó là lý do chữ tu luôn đi với chữ hành.

- Tu ở đây là tu tâm dưỡng tính, tu nhân tích đức, là chính tâm - tu thân - tề gia - trị quốc - bình thiên hạ. Chữ hành chính là thực hiện cái đạo mà mình tu đó, phát huy nó, khiến cho nó có giá trị với mọi người, với vạn vật, với thiên địa. Chứng minh nó đúng đắn, hợp tình hợp lý, thuận theo thiên địa pháp tắc, thuận theo vạn vật sinh tồn, vạn vật phát triển.