Phân đà Trường Sinh Phái, tên thiếu đà chủ mặt mày cau có đang ra sức quát tháo đám thủ hạ.
- Chuyện ta phân phó các ngươi điều tra đến đâu rồi?
Một tên ma tu mặc áo đen bước lên chắp tay nói:
- Bẩm thiếu đà chủ, theo như thám báo của chúng ta đưa tin, lần phù chiếu này ngoài đám người Vô Đạo Môn bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ ra thì những thế lực khác đều có người sống sót trở về. Ứng Thiên Tông có tám người, Đoạn Trần Tự có mười lăm người, Tuyệt Tình Cốc mười ba người, liên minh Cửu Chân Quận hai mươi tư người, Vương tộc Hạ Quốc hai mươi tám người.
- Tốt. Vậy nguyên nhân người chết mất xác thì sao?
- Chúng thuộc hạ có tìm hiểu, chỉ bất quá không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.
- Không có bất kỳ manh mối nào? Các ngươi đang đùa ta sao?
- Thiếu đà chủ bớt giận, thuộc hạ đã kiểm tra hiện trường rất kỹ, có địa phương đã khám xét đến hơn mười lần, nhưng quả thực là không thể tìm được gì.
- Hừm, thế phía thế lực chính đạo có động tĩnh gì không?
- Dạ có, bọn chúng cho rằng tất cả mọi chuyện đều do Trường Sinh Phái chúng ta gây ra, cho nên đã làm ra không ít thủ đoạn phục thù. Gần đây, số lượng mật thám chúng ta cài cắm ở khắp nơi mất liên lạc không ít, e rằng đã bị ám sát.
- Xem ra đám người này muốn trả thù mà không có bằng chứng nên mới giận cá chém thớt. Bất quá bọn chúng không biết gì thì càng tốt, tránh ảnh hưởng đến đại kế của chúng ta.
- Thiếu đà chủ, có khi nào, có khi nào mọi chuyện là do một vị cao nhân bí ẩn nào đó làm ra hay không? Nếu không thì thuộc hạ cũng không biết làm thế nào để phá hủy nhiều tế đàn hoán linh một cách nhanh chóng và lặng lẽ đến như vậy.
- Khốn kiếp. Cao nhân, lại là cao nhân, cao nhân đâu ra mà lắm thế. Hễ các ngươi không tra ra thì đổ thừa cho cao nhân thế ngoại, lý do lý trấu của các ngươi không khỏi quá nhiều rồi đấy.
Tên thiếu đà chủ nắm tay nện một phát, bàn gỗ trước mặt nát vụn. Hắn ta gầm gừ trong họng, bộ dạng như muốn giết người ăn thịt đến nơi khiến cho cả đám thủ hạ lạnh gáy quỳ thụp xuống.
- Thiếu đà chủ, tuy rằng nguyên nhân dẫn đến cái chết của các sư huynh đệ phái ta cùng quỷ thi vẫn chưa tìm ra, nhưng thuộc hạ vô tình thăm dò được một chuyện khá quan trọng.
- Chuyện gì?
- Mời thiếu đà chủ xem.
Tên thủ hạ vội vàng mang lên một cái bọc vải dài màu tím đen đưa đến tận tay thiếu đà chủ, ý bảo gã tự mở ra xem. Xem xong, tên thiếu đà chủ sắc mặt đại biến, gằn giọng hỏi:
- Ngươi lấy chiếc hồ cầm này ở đâu ra?
- Thuộc hạ lấy được nó ở Hắc Yêu Động.
- Chẳng phải cái động đó đã sập rồi sao? Ngươi vào đó bằng cách nào?
- Đúng là nó đã đổ sập. Lần đó thuộc hạ từng nghe chuyện người kể lại bên trong Hắc Yêu Động, cũng biết đôi chút sự tình đã phát sinh. Chính vì không xác định được những kẻ đó đã đi đâu, thuộc hạ chỉ đành thu thập một vài món đồ của người đã chết, mang về mời vu sư thi triển vu thuật, tìm hiểu xem chủ nhân những món đồ ấy còn sống hay đã chết. May mắn thay, thuộc hạ phát hiện ra chủ nhân của chiếc hồ cầm này vẫn còn chưa chết.
- Cái gì? Ngươi nói tên tiểu tử kia vẫn còn sống?
- Vâng, hoàn toàn chính xác. Sau đó để tra xét thực hư, thuộc hạ có liên hệ với mật thám của chúng ta ở khắp nơi, nhất là Ứng Thiên Tông. Bọn chúng nói ở Ứng Thiên Tông hiện tại không có mặt tiểu tử kia, không ai biết hắn còn sống hay đã chết, đa phần đều cho rằng tiểu tử kia đã chết nên đã lập bia ghi danh.
- Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, người của chúng ta ở Cửu Chân Quận thông tin đến nói tiểu tử kia có khả năng đang ở trong Hàn gia phủ. Nghe tin, thuộc hạ lập tức phái người theo dõi Hàn gia phủ, không lâu sau cũng xác định thông tin ấy là thật, tiểu tử kia hiển nhiên còn sống. Mấy ngày gần đây lại có tin tức báo về, nói tiểu tử kia đang trên đường trở về Ứng Thiên Tông, còn có tùy tùng của Hàn gia hộ tống, chắc lúc này đã gần về đến rồi.
Nghe xong đoạn tin tức ấy, tên thiếu đà chủ gấp đến đứng ngồi không yên, xuýt xoa nói:
- Tại sao một tin tức quan trọng như vậy ngươi lại không thông báo cho ta từ sớm?
Thấy thiếu đà chủ nổi giận, tên thủ hạ càng cúi thấp đầu hơn, run rẩy nói:
- Mấy ngày nay thuộc hạ đã thủ rất nhiều cách để liên lạc với ngài, chỉ là dùng cách nào cũng không được. Xin thiếu đà chủ thứ tội.
Tên thiếu đà chủ định bụng quát tháo, nhưng khi nhớ lại bản thân đã bị nhốt ở nhà cả tuần liền, gã chán nản thở dài rồi không nói gì nữa. Tên thiếu đà chủ phất phất tay ra hiệu cho tên thủ hạ đứng lên, bản thân thì dựa lưng vào ghế ngẫm nghĩ.
Trở về từ Đồ Ma Lĩnh khi mọi chuyện tiến triển không như ý muốn, áp lực gã phải nhận từ vị phái chủ và các trưởng lão là không hề nhỏ. Phần thưởng đã không có gì, còn bị trách phạt một trận, xuýt chút thì cái chức vị nhỏ nhoi này cũng mất luôn.
Sau đó gã trở về gia tộc, cha gã khi biết gã đánh thua một tiểu tử không có tu vi, còn hủy đi pháp bảo gia truyền thì nổi trận lôi đình, không chỉ đánh cho gã mấy cái bạt tai, lại còn nhốt gã ở từ đường không cho ăn uống mấy ngày liền. Chuyện này khiến gã rất là tức giận, mà mọi sự tức giận đều đổ lên đầu của người đã khiến gã rơi vào tình cảnh ấy.
Sóng gió qua đi, những tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng không, gã vừa mới ra khỏi nhà thì đã có lệnh từ phái chủ bảo gã đi điều tra sự tình xảy ra ở Đồ Ma Lĩnh, thời hạn tối đa cho phép chỉ là một tháng. Thế là từ hôm đó trở đi, gã đầu tắt mặt tối chạy tới chạy lui khắp bắc phương, nơi nào cũng phải ghé thăm một lượt để tìm hiểu sự tình. Công việc bận bịu đến nỗi gã còn chẳng thể có một bữa ăn cho tử tế, không có một giấc ngủ cho yên lành.
Hôm nay gã đến đây, nghe được những lời này, cảm thấy bản thân đúng là vội quá hóa rồ, cứ đi tìm thông tin ở bên ngoài mà quên mất nên dùng đầu óc bình tĩnh để suy nghĩ sẽ hiệu quả hơn nhiều.
- Thôi thôi, bỏ đi. Mau nói, tiểu tử kia hiện giờ đang ở đâu?
- Bẩm thiếu đà chủ, theo tốc độ ước tính, chắc là mới ra khỏi Mộc Hương Trấn.
- Mộc Hương Trấn cách Ứng Thiên Tông bao xa?
- Dạ bẩm, khoảng hơn hai trăm dặm.
- Nhanh, các ngươi đi lấy yêu cầm, lập tức theo ta đi truy bắt tiểu tử kia. Hắn ta chết đi sống lại, chắn chắn biết được một vài thông tin quan trọng, cần phải bắt sống mang về tổng đàn để phái chủ đích thân tra hỏi.
- Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Lúc này, đoàn người Lập Thiên vừa ra khỏi Mộc Hương Trấn. Từ sáng đến giờ hắn cứ núp ở trong xe không dám ló đầu ra ngoài, chỉ sợ nghe thấy hay nhìn thấy biểu hiện chế giễu của người khác đối với mình.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Lập Thiên quyết định bằng mọi giá hắn phải bịt được miệng đám người này. Bằng không một khi để đám sư huynh đệ đồng môn Ứng Thiên Tông biết được, mặt mũi của hắn sẽ ném vào bãi phân bò không sai.
- Lão Tiếu, chuyện hồi sáng ngươi có thế giúp ta giữ bí mật được không?!
Thấy Lập Thiên nhỏ giọng nhờ vả, biểu tình của lão Tiếu càng tăng thêm mấy phần đắc ý, đáp:
- Giúp ngươi giữ bí mật. Haha, ngươi nghĩ cũng hay đấy. Nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám nhận. Tối hôm qua ngươi la hét ầm ĩ, đốt sách đốt vở không cho ai ngủ là một. Dùng dây thừng dài buộc lên xà nhà hòng kéo sập khách trọ của người ta là hai. Mang vật ô uế từ chuồng ngựa vào phòng khiến chủ quán tức giận tăng gấp đôi tiền phòng là ba. Chỉ bằng ba chuyện này mà ngươi còn muốn ta giúp ngươi giữ bí mật ư, đừng có hòng.
Lão Tiếu ngang nhiên mà nói, khi nói còn cố ý nói thật to cho mọi người đều nghe thấy. Nghe xong, không chỉ đám thị vệ bị chọc cho cười phá lên mà cả những người đi đường nghe thấy cũng ngước mắt nhìn qua chỗ Lập Thiên với ánh mắt vô cùng kinh dị.
Bị nhiều người nhìn cùng lúc, Lập Thiên xấu hổ nói chẳng nên lời, chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống. Thực sự là quá mất mặt đi, so với thân phận đại ân nhân Hàn gia thì đúng là không thể nhận nổi rồi.
- Lão Tiếu, nể tình Hàn gia chủ, ngươi giúp ta lần này đi mà. Ngươi nói với tiểu hồ ly cũng được, nói với Hàn gia chủ cũng được, nhưng đừng có nói với đám đồng môn của ta có được không? Nếu ngươi mà nói, ta, ta...
Nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Lập Thiên, lão Tiếu đương nhiên nhìn ra tâm tử của hắn. Từ đầu chí cuối, lão chưa từng nghĩ sẽ nói ra chuyện này. Dù sao Hàn gia chủ đã cố tình muốn giúp cho vị ân nhân nhỏ này sống tốt những ngày tháng tới, là gia nhân như lão sao dám làm trái. Chỉ bất quá để đáp trả sự bức xúc mấy ngày qua do Lập Thiên gây ra cho bọn họ, lão Tiếu vẫn giả vờ cứng rắn, nói:
- Không được. Muốn chúng ta giữ bí mật thì phải bỏ tiền ra mua miệng mới được.
- Nhưng ta làm gì có tiền, ngươi cũng biết mà. Lập Thiên bất lực đáp.
- Thế thì chịu thôi. Ai bảo Hàn gia chủ cho ngươi mà ngươi không nhận.
- Ta viết giấy nợ cho ngươi có được không?
- Không được. Ta biết còn sống được bao lâu nữa mà nhận giấy nợ của ngươi.
- Vậy ngươi nói ta phải làm thế nào?
- Làm thế nào đó là việc của ngươi, ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai?!
Nghe đến đây, Lập Thiên biết không thể lay chuyển tâm ý của cái lão phu xe khó tình này. Hắn đau lòng quay trở vào xe, cứ ngồi đó ôm đầu than ngắn thở dài.
- Chiều thì bị ông lão bán sách lừa tiền, tối thì bị cuốn công pháp giả hành hạ, sáng ra còn bị đám người lão Tiếu cười nhạo, sao cái số ta lại đen đủi như thế được chứ.
Vò đầu bứt tai hồi lâu, bất ngờ Lập Thiên hắt xì liên tục mấy cái, trong đầu liên tưởng đến cái gì mà nói thầm một mình.
- Ta mới bước vào giang hồ chưa lâu, thế mà đã có nhiều người nói xấu sau lưng như vậy rồi. Đợi đến tuổi già, chắc phải dùng cái nẹp kẹp mũi lại mới sống nổi mất. Sự tình đã ra nông nỗi này, ta phải nhanh chóng trở về tông môn thôi.
Nghĩ thế, Lập Thiên đè xuống phiền muộn trong lòng, hỏi vọng ra ngoài.
- Lão Tiếu, chúng ta còn bao lâu nữa thì đến?
- Hai ngày, chiều mai sẽ đến ngoại vi Ứng Thiên Tông.
- Vậy ta lại ngủ một lát đây. Khi nào đến bữa trưa thì lão cứ gọi ta một tiếng.
- Ngươi ngủ đi, miễn sao đừng phá chiếc xe ngựa này là được rồi. Nếu không lúc trở về ta không biết ăn nói thế nào với Hàn gia chủ đâu.
Nghe thế, Lập Thiên biết ngay lão Tiếu đang cạnh khóe mình, chẳng qua cũng không biết làm gì hơn, bèn nhắm mắt ngủ thiếp đi.