Chương 52: Cú Lừa Thay Đổi Vận Mệnh

Sáng hôm sau, đoàn người lên đường từ khá sớm. Tối hôm qua, bởi vì suy nghĩ chuyện ông lão bán sách mà Lập Thiên thức trắng đêm không ngủ. Mãi cho đến khi xe ngựa đi ngang qua tiệm sách cũ, xác định ông lão không có ở đó thì hắn mới chính thức hết hy vọng, buông rèm xe ngủ say như chết.

Tối đến, trong trạng thái cực kỳ mệt mỏi, Lập Thiên lại dở cuốn sách ra xem, muốn tìm thấy từ nó một thứ giá trị nào đó. Hắn đã bỏ ra số tiền lớn để sở hữu cuốn sách này, nếu không thể từ nó thu về bất kỳ lợi ích nào, vụ mua bán này sẽ biến thành mất trắng không thể nghi ngờ. Nhưng chỉ cần tìm thấy một chút giá trị, ít nhất bản thân sẽ có lý do để không phải hối hận vì hành vi ngu dại đầu đời của mình.

Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng một lần nữa, Lập Thiên quyết định làm theo những gì cuốn sách nói. Dựa theo hiểu biết của hắn, lộn ngược người thì không chết được, biết đâu lại luyện thành thần công cái thế thì sao. Thế gian mà, có cái gì không thể xảy ra chứ!

Chắc nịch như vậy, Lập Thiên vội vàng tiến về một góc, nhanh chóng hoàn thành công đoạn chuẩn bị ban đầu. Đặt mông ngồi xuống bồ đoàn, hắn hai chân xếp bằng, lưng cong lại, đỉnh đầu chạm đất, hai tay theo đó mượn lực đẩy phần hông từ dưới lên.

Với thể trạng của Lập Thiên hiện nay, thực hiện động tác này không có gì khó. Dĩ nhiên là sức lực của cánh tay nâng người lên thì không khó, nhưng đến khi hai chân đưa lên cao thì cái khó mới bắt đầu xuất hiện. Lúc này vấn đề lớn nhất không còn là sức lực của cánh tay nữa mà chính là làm sao để giữ được thăng bằng của toàn thân.

Ầm một tiếng, Lập Thiên nằm bẹp trên mặt đất, toàn thân run rẩy. Vì không giữ được thăng bằng nên hắn bị ngã ngửa ra đằng sau, lưng đập xuống sàn gỗ một tiếng rõ to.

- Lần nữa!

Lại ầm một tiếng, Lập Thiên ngã thêm phát nữa, chẳng qua lần này đã có kinh nghiệm, khi sắp ngã hắn lập tức co người hạ thấp trọng tâm nên lực va chạm cũng giảm đi đáng kể.

Cứ thử rồi ngã như vậy, đến lần thứ hai mươi chín thì lão Tiếu phòng bên cũng bị Lập Thiên doạ cho tay chân bủn rủn, tinh thần căng thẳng không thể chịu đựng thêm được nữa.

- Trời đất ơi, cái tên quỷ sứ này định dở trò gì nữa đây. Hôm qua phá cửa, hôm nay định đốt nhà luôn chắc.

Lão Tiếu mắng thầm trong miệng, vừa tức vừa sợ. Lão tuổi tác đã già, còn phải hộ tống Lập Thiên đi đường ròng rã mười ngày trời, vốn đã rất mệt rồi. Tối đến đáng ra là thời gian nghỉ ngơi, thế mà cái tên tiểu quỷ này từ lúc mua được cuốn sách kia tâm tình luôn trong trạng thái bất ổn, rất hay làm ra hành vi không thể lường trước, khiến lão hết sức quan ngại.

Lão rất sợ Lập Thiên bất mãn chuyện bị ông lão bán sách lừa sạch tiền mà làm ra hành động quá khích nào đó, ví như chuyện phá cửa tối qua chẳng hạn. Nếu thực như thế, chỉ khổ cái thân già của lão phải vác cái mặt mo ra chùi đít cho hắn thôi.

Thực lòng mà nói, nếu không phải vì Hàn gia chủ đích thân giao phó, lão còn lâu mới tiếp nhận vụ làm ăn khó nhai này. Bằng kinh nghiệm mấy chục năm hành nghề của lão, thế nào không nhìn ra đằng sau dáng vẻ chân thành vô hại của tiểu tử này là đủ chiêu trò ngược đời cơ chứ.

Nếu không phải thế, vị Hàn tiểu thư kia đã chẳng cùng với hắn chơi đùa nguyên một tuần mà chưa chịu để hắn rời đi. Còn vị Hàn tiểu thư kia là người thế nào lão còn lạ gì, chỉ cần nàng ta bước chân ra khỏi cửa lớn, không tốn một rương tiền vàng xử lý hậu quả là không xong. Hai bên rõ là có rất nhiều điểm tương đồng nha.

Lão Tiếu mặt nhăn mày nhó đứng trước cửa phòng Lập Thiên, buồn bực gõ gõ mấy cái vào cửa gỗ, nhỏ giọng hỏi vọng vào:

- Khuyết công tử, cậu có sao không?

Lập Thiên nghe thế lập tức dừng ngay việc tu luyện, ấp a ấp úng đáp lời:

- Ta không sao, chỉ định tập thể dục một chút thôi. Cả ngày hôm nay ngủ trong xe, xương cốt có hơi nhức mỏi.

- Ồ, vậy thì tốt. Thế thôi ta không làm phiền nữa. Công tử tập thể dục rồi nghỉ sớm đi, ngày mai còn lên đường.

- Vâng, lão cứ yên tâm, ta đi nghỉ ngay đây.

Bên ngoài cửa, lão Tiếu nghe Lập Thiên nói hoàn toàn không tin tưởng, miệng lầm bầm:

- Hừ, ta còn không biết ngươi đang tu luyện loại công pháp dở người kia sao, bày đặt tập thể dục. Miễn sao ngươi đừng có đốt quán trọ của người ta là tốt rồi.

Trong phòng, Lập Thiên sau khi trấn an lão Tiếu xong thì hết nhìn đông đến nhìn tây, từ bàn ghế cho đến trần nhà, giống như đang muốn tìm kiếm thứ gì đó.

- Không ổn, cách làm này tạo ra tiếng động quá lớn, ta phải tìm biện pháp khác mới được.

Lập Thiên tâm tư xoay chuyển, rất nhanh trong đầu đã nảy sinh ra một ý tưởng hết sức táo bạo. Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng, lén la lén lút đi vào chuồng ngựa. Chỉ sau mấy phút, chẳng biết hắn lấy đâu ra một sợi dây thừng vừa to vừa dài, lẳng lặng trở về phòng.

Trong căn phòng kín gió, một chiếc thòng lọng nhanh chóng hình thành. Người không biết nhìn vào sẽ tưởng Lập Thiên định thắt cổ tự tử. Nhưng không, không hề. Không ai biết Lập Thiên định làm gì, còn hắn thì biết rất rõ mình muốn làm cái gì.

Một lát sau, khi xác định mọi thứ đã đâu vào đó, Lập Thiên mở cuốn sách ra, ngay chỗ cái hình ông già lộn cổ kia, chuẩn bị thực hiện động tác tương tự. Lần này vẫn là lộn ngược người, tuy nhiên hai bàn chân sẽ treo vào thòng lọng, làm như thế sợi dây sẽ giúp chịu một phần trọng lượng cùng giữ vai trò cố định thân thể không đổ xuống.

Cách làm này chắc chắn thành công, vì Lập Thiên từng thấy nhiều người bị treo ngược người bên ngoài tường thành. Đây là hình phạt cho những phạm nhân mắc tội phản loạn, mục đích của việc xử tử và treo ngược người này chính là để răn đe những người khác không tái diễn hành động tương tự.

Mang theo tâm lý cầu may, nhưng Lập Thiên không hề nhếch nhác mà rất chăm chú thực hiện, từng động tác một được hắn thể hiện vô cùng chính xác và nhuần nhuyễn. Chỉ có điều Lập Thiên không biết người vẽ ra bức hoạ đồ này không hề đặt ra bất kỳ chuẩn mực nào cả, miễn hắn có thể khiến cho khí huyết nội thể nghịch loạn là được.

Thành công treo ngược người lên, Lập Thiên vui mừng quá đỗi, bất quá cảm nhận ban đầu vẫn chưa có gì đặc biệt. Hắn luôn nhìn vào bức họa để đảm bảo bản thân làm đúng theo yêu cầu nhưng trước sau vẫn không có điều thần kỳ nào xảy ra.

- Ta đã làm đúng theo chỉ dẫn, tại sao vẫn không có chuyện gì. Lẽ nào ta thực sự bị lừa rồi?!

Miên man suy nghĩ, một khắc đồng hồ thấm thoắt trôi qua, lúc này vấn đề mới bắt đầu xuất hiện. Lúc nãy không sao là thật, còn bây giờ Lập Thiên phát hiện ra chính mình buồn nôn chết đi được. Đầu óc choáng váng, hai mắt hoa lên, dạ dày cồn cào khó chịu.

- Hình như, hình như có cái gì đó không đúng lắm!

Lập Thiên trầm ngâm suy nghĩ, cẩn thận cảm nhận sự cố đang xảy ra đối với cơ thể mình. Gần như ngay lập tức, cái bụng chứa đầy thức ăn chưa kịp tiêu hoá là kẻ làm ra phản ứng đầu tiên. Lúc này, theo tư thế lộn ngược người, cả đám thức ăn cứ chảy về cổ họng như muốn trào ngược ra, vô cùng khó chịu.

Không chỉ thế, máu huyết đang lưu thông ở khắp các kinh mạch từng chút một mất đi sự ổn định vốn có. Thời gian càng dài, càng nhiều huyết dịch bị trọng lực tác động, càng lúc càng trở nên cuồng loạn hơn. Huyết dịch trì trệ không chỉ tác động đến cơ bắp mà còn ảnh hưởng đến quá trình hô hấp và khả năng nhận thức.

Lập Thiên cảm nhận được cơ bắp đang giãn ra, năng lực vận động bị hạn chế đi nhiều. Hơi thở càng lúc càng hỗn loạn, nhịp tim thì mỗi lúc một nhanh và mạnh, nghe như tiếng trống trận đập ùm ùm bên tai. Không chỉ thế, ý thức cũng dần phai mờ đi, cảm giác phần đầu như quả bóng bị bơm hơi đến mức căng phồng, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

- Không xong. Ta mắc lừa thật rồi. Cuốn sách chết tiệt, lão già khốn kiếp dám lừa gạt tiểu gia, ta hận, ta hận.

- Aaaaaaahhhhhh...!!!

Lập Thiên gào lên một tiếng phẫn nộ, giận đến phát run. Giờ đây, hắn gần như xác định bản thân đã bị người ta lừa, mà cú lừa này quả nhiên là tầng tầng lớp lớp cạm bẫy đan xen nhau như khói trắng mây mù, khiến hắn ăn thiệt thòi hết lần này đến lần khác. Mất tiền rồi cũng thôi đi, bây giờ còn bị hình vẽ chết tiệt này hành hạ, đúng là vừa đau lòng vừa nhục nhã.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi bún, tâm tư cầu may của Lập Thiên đã hoàn toàn biến mất. Thay vì tở tưởng đến chuyện luyện thành tuyệt thế thần công, hắn khẩn trương dùng hai tay mở cái thòng lọng đang thắt ở cổ chân hòng giải thoát bản thân khỏi tình huống nguy cấp này.

Nhưng rất nhanh, Lập Thiên phát hiện ra cổ chân của mình đã bị thòng lọng siết quá chặt, chặt đến mức trong trạng thái đu người rất khó mở ra. Nếu là lúc tỉnh táo khỏe mạnh thì có thể xoay sở được, còn bây giờ ấy à, nếu không có dao sắc trong tay thì đúng là không biết phải làm thế nào.

Trong giây phút luống cuống, Lập Thiên quên mất cả việc kêu cứu lão Tiếu ở phòng bên cạnh, chỉ cố cong người lên để gỡ nút thắt đang siết chặt ở cổ chân mình. Hắn quờ quạng tay chân, toàn thân dâng lên một cỗ nhiệt khí hừng hực như muốn thiêu rụi cả lớp y phục bên ngoài. Dù ngoài trời gió lạnh rít lên từng đợt mà hắn vẫn cảm thấy mỗi thớ da tấc thịt như bị một ngọn lửa lớn không ngừng nướng chín bản thân mình.

Cật lực giãy dụa một hồi, sức lực của Lập Thiên cũng yếu đi trông thấy. Trong khoảnh khắc muốn buông xuôi tất cả, mặc cho số phận an bài thì bất chợt biến phát sinh. Xuy một tiếng, cuốn sách cũ đã ố vàng đang yên đang lành bỗng lóe lên một đạo quang hoa óng ánh, chỉ bất quá đạo quang hoa này không mất đi mà càng lúc càng sáng rõ.

Cuốn sách đang nằm im trên sàn nhà bỗng nhiên bay lên khỏi mặt đất như có một cỗ lực lượng vô hình nào đó nâng đỡ, các trang sách tự động lật mở phát ra tiếng phành phạch như bị gió lùa vào, từng trang từng trang thay phiên nhau mở ra rồi khép lại, cùng với đó là từng dòng văn tự mang theo kim quang chói mắt từ bên trong cuốn sách nối đuôi nhau bay ra.

Căn phòng nhỏ lờ mờ ánh nến bất chợt bừng sáng như được chiếu rọi bởi hàng ngàn ngọn hoa đăng, từng đạo kinh văn mang theo kim quang sáng chói bao phủ căn phòng, từng câu từng chữ như thật như ảo, cứ có như không, lần lượt bay ra khỏi trang sách rồi chui thẳng vào mi tâm Lập Thiên trước khi biến mất.

- Ồ, không sao nữa rồi.

Tràng cảnh kỳ quái nhanh chóng trôi qua, chỉ chốc lát sau, Lập Thiên mơ hồ nhận thấy thân thể nhẽ bẫng, không còn cảm giác nôn nao, choáng váng hay buồn nôn gì nữa. Tựa hồ có một cỗ lực lượng nào đó nâng đỡ thân thể hắn chống lại trọng lực, bất chấp nâng hắn chổng ngược mông lên mà không có vấn đề gì, cảm giác thân thể nóng rực như thiêu như đốt cũng đột ngột biến mất.

- Thật, thì ra là thật. Ông lão kia quả nhiên không lừa ta. Haha, tốt quá rồi, tốt quá rồi...!

Dù không biết loại pháp môn này có mang lại tác dụng thần kỳ nào hay không nhưng khi phát hiện bản thân không bị hố, Lập Thiên vẫn vui mừng như điên, hai tay không ngừng xuýt xoa, miệng liên hồi nói lời cảm tạ thần phật chiếu cố.

Chỉ đáng tiếc, hoa thắm chưa tàn, mặt trời đã lặn. Trong thời điểm Lập Thiên đang tận hưởng cảm giác thành công, dị biến lại lần nữa phát sinh.

- Á, ui da, cái gì thế này?

- Ngứa! Ngứa quá. Đau. Đau quá đi mất. Ta bị làm sao thế này...?!

Toàn thân Lập Thiên đột nhiên sinh ra từng trận đau nhức và ngứa ngáy, một loại tra tấn thể xác mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi bắt đầu xuất hiện. Trong người hắn, trên mỗi thớ da tấc thịt, mỗi một đoạn xương ống tủy, mỗi một điểm huyệt vị, mỗi một lỗ chân lông đều giống như bị một con kiến cắn đốt, đay nghiến không thôi, khiến cả người hắn đều sưng tấy đỏ bừng, đau rát đến muốn ngất lịm.

Không chỉ như vậy, bên trong kinh mạch, máu huyết như bị lửa đun sôi khiến cho toàn thân hắn như bị bỏng, da dẻ đỏ bừng như bị âm hoả địa ngục thiêu đốt thần hồn trước rồi mới đến thể xác sau, nhiệt lực phát tán còn cao gấp mấy chục lần so với trước, nung cho cả căn phòng cũng nóng lên như sưởi than.

- Nóng, nóng quá!

- Lão thiên ơi, đau, đau chết ta rồi!

Nước mắt Lập Thiên trào ra theo cơn đau đang xâm chiếm ý thức, miệng muốn rống lên thật to mà âm thanh bị nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thốt ra được. Hai tay trong vô thức cào cấu khắp nơi hòng giảm bớt cơn ngứa ngáy đang cắn xé da thịt. Trong cơn đau giày vò, Lập Thiên chợt nghĩ về ông lão kia, cảm thấy vô cùng hối hận vì bản thân đã tin vào điều trong sách viết. Đáng tiếc bây giờ hối hận thì đã muộn, cứ thế mà ngất lịm đi lúc nào không biết.

Cho đến khi ngất đi, Lập Thiên vẫn không hay biết chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình. Hắn không biết, sau khi chỗ thần tự kia tiến vào thức hải, Loạn Đả Cân Kinh tự động kích hoạt, trước giúp điều hoà khí huyết, bình ổn nhịp thở, sau đó là tiến hành tu sửa căn cơ.

Quá trình trùng tu linh thể âm thầm tiến triển trong thân thể Lập Thiên, vô hình chung có một đường chủ mạch khác hình thành bên cạnh chủ mạch trước đó, vô số mao mạch nhỏ mọc ra chằng chịt rồi lan dần đi khắp thân thể, dày đặc hơn trước gấp mấy lần.

Đặc biệt ở chỗ, đường chủ mạch mới này có thể song song vận hành ngược chiều với chủ mạch tồn tại trước đó, giúp cho mọi loại trạng thái nghịch loạn của khí huyết nội thể đều có thể được điều hoà một cách nhanh chóng.

Đồng thời với đó, tạp chất trong tinh huyết và da thịt bị lực lượng mạnh mẽ từ Loạn Đả Cân Kinh thanh lọc rồi tống xuất ra ngoài thông qua các lỗ chân lông. Tạp chất được tinh lọc khiến cho huyết khí vô cùng linh động, năng lực tàng trữ linh khí và tốc độ vận chuyển bên trong kinh mạch cũng tăng lên tương ứng.

Các khiếu huyệt tắc nghẽn được đả thông, mở ra đường lớn cho linh khí tự do di chuyển, gián tiếp nâng cao năng lực khống chế đối với linh khí nội thể của một người, đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với tu sĩ luyện khí khi tu luyện bất kỳ một loại pháp môn nào.

Ngoài ra, nhiệt lực mãnh liệt phát tán ra hỗ trợ tiêu hủy lượng lớn mỡ thừa tích tụ dưới da và cơ bắp, khiến cho trọng lượng thân thể nhẹ đi, cơ bắp săn chắc hơn, khả năng co giãn của gân cơ lẫn huyết mạch cũng tăng lên đáng kể. Đối với quá trình tu luyện Phá Thể cảnh giới cũng là một nấc thang không kém phần trọng yếu.

Ngắn ngủi chỉ bằng mấy canh giờ, linh thể của Lập Thiên đúc thành không lâu chất chứa trăm ngàn thiếu sót đã được Loạn Đả Cân Kinh tiến hành bù đắp sửa chữa, trải qua vài công đoạn đã trở nên hoàn mỹ không chút tì vết. Có thể nói rằng, Lập Thiên từ một phàm phu tục tử thể chất tầm thường không nơi nào không có trở thành một kỳ nhân dị sĩ thể chất bất phàm mà cả bắc phương cũng chỉ có mấy người.