Chương 50: Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó

Ông lão bán sách vừa nói vừa với tay lấy cuốn sách Lập Thiên chỉ rồi ném mạnh tới chỗ hắn, nói:

- Của ngươi đây. Chỉ có điều sách ta bán không cho phép xem trước, ngươi cứ nhìn cái bìa cho thật kỹ rồi hẵng quyết định có nên mua hay không!

Nghe chưa xong câu mà đầu óc Lập Thiên đã choáng váng, muốn ngã thẳng xuống đất. Cửa hàng này đã quái gở rồi, thế nào chủ quán còn quái gở hơn cả cửa hàng. Thế gian đúng là không có chuyện gì không thể xảy ra.

- Hả, lão bản, ông nói có nhầm không? Bán sách mà không cho người ta xem sách thì mua kiểu gì? Dù sao ta cũng chỉ xem qua thôi, trang giấy hay mặt chữ cũng không hao mòn gì mà.

Ông lão bán sách nghe thế không hề tỏ ra nao núng, ngược lại còn thản nhiên đáp lời.

- Vậy ngươi nói xem, nếu khách đến mua sách được tự do xem sách, bọn chúng đọc thuộc cả rồi còn mua sách để làm gì?

Câu phản biện của ông chủ quá chất lượng, lập tức khiến Lập Thiên không biết đối đáp thế nào.

Quả đúng là thế thật, nếu để khách hàng được tự do xem sách, đám sách cũ này không sớm thì muộn đều sẽ biến thành một đống giấy lộn. Nhưng nếu không cho xem sách, ai biết bên trong ghi chép thứ gì. Nhỡ đâu cả cuốn chỉ mỗi cái tựa đề có chữ, chẳng phải khách hàng chịu thiệt lớn hay sao?!

Quy định của chủ quán có thể bảo vệ chỗ sách cũ này được toàn vẹn, thế nhưng cũng khiến cho số sách bán được càng ít hơn. Cách làm này hình như không giống người có đầu óc kinh doanh cho lắm.

- Nhưng mà từ nhỏ lớn ta chưa từng thấy qua loại quy định mua bán như vậy bao giờ.

Ông lão bán sách lại đáp:

- Không thấy đó là việc của ngươi. Sách là của ta, cửa hàng cũng là của ta, đương nhiên thủ tục mua bán phải do ta quy định. Ngươi có mua hay không là việc của ngươi, ta cũng đâu có ép.

Lời qua tiếng lại một hồi, Lập Thiên cảm thấy nếu cứ thế này thì chỉ có bản thân bị chọc tức chết mà thôi. Dù sao cái lão đầu này ngoài tính tình cổ quái ra thì còn có cả đức tính cãi chày cãi cối của mấy bà bán cá ngoài chợ, hắn chắc chắn không phải là đối thủ rồi, phải nhanh chóng tìm biện pháp thoát khỏi ma trận quy củ của lão ta mới được.

Nếu là hồi nhỏ, đối diện tình huống này, Lập Thiên chắc chắn đã ném sách lại rồi bỏ đi. Chỉ bất quá bây giờ đã khác, loại dị tượng phát sinh không rõ thật giả kia khiến hắn không thể làm lơ như chưa từng thấy gì. Thi thoảng hắn cứ có cảm giác như cuốn sách kia trời sinh nên thuộc về mình, mình phải toàn lực dành lấy nó vậy.

- Haiz, chịu thôi, ai bảo ngươi nhìn thuận mắt như vậy, cứ hỏi giá trước lại tính.

Lập Thiên nghĩ thầm trong đầu rồi nói:

- Lão bản, cuốn sách này bán bao nhiêu?!

Ông lão bán sách nghe Lập Thiên hỏi giá cũng hơi ngạc nhiên, dường như chưa tin sau một tràng lời lẽ công kích khó nghe mà đối phương vẫn muốn mua hàng. Đầu hơi nghiêng về phía trước, lão cẩn thận nhìn ngắm vị khách nhân trẻ tuổi tính tình lì lợm này một cái, nghĩ ngợi một lúc mới nói:

- Thế này đi, ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, chắc là mới đặt chân vào tu hành giới, kinh nghiệm có hạn, gia sản không có bao nhiêu, ta sẽ lấy rẻ thôi. Tính ngươi một khối kim thạch vậy, thế nào?

Nghe xong câu đầu, Lập Thiên đang buồn chợt cảm thấy rất vui, còn nghĩ bản thân nhiều khả năng sẽ mua được một món hời. Nếu mua được cuốn sách này với giá rẻ, dù nó là giả thì cũng không phải hối hận vì đã đưa ra quyết định sai lầm. Nếu như nó là thật, vậy thì hắn phát tài to rồi.

Chẳng qua khi vừa nghe đến câu thứ hai, miệng lưỡi bỗng dưng đắng ngét, cảm giác như vừa bị què gia gia bắt uống thuốc giảm đau hạ sốt ngày còn bé.

- Cái gì, một khối kim thạch thôi ư!

Lập Thiên kinh ngạc thốt lên, hai tai ù đi như mới bị sét đánh.

- Đúng vậy, chỉ tính ngươi một khối kim thạch, không hơn không kém, không lừa người già không gạt trẻ con.

- Không lừa người già, không gạt trẻ con. Đây là ăn cướp chứ lừa gạt gì nữa.

Lập Thiên lầm bầm trong miệng, mặt mày xám xịt như tro tàn, cơ hồ cảm thấy thuở thiếu thời nhân sinh bất hạnh. Cái gì người khác muốn có thì có được quá dễ dàng đi, còn bản thân hắn ao ước thứ gì dù chỉ nhỏ nhoi thôi mà cái giá phải trả thì đắt đỏ vô cùng.

Chợt Lập Thiên nghĩ đến gia cảnh bản thân hiện tại, hình như ngoài khối kim thạch ra thì đúng là không còn thứ gì khác. Tất cả số tài sản đoạt được trước đó đều đã bỏ lại hết trong Đồ Ma Lĩnh, vừa hay không còn một xu dính túi.

Mấy ngày nay chi phí đi đường đều do Hàn thành chủ cung cấp, do lão Tiếu nắm giữ, hắn cũng không mở miệng ra xin. Dù sao ở Hàn gia phủ, Hàn thành chủ từng cho hắn một núi vàng bạc mà hắn từ chối không nhận, bây giờ mở miệng ra xin tiền tiêu vặt thì đúng là rất mất mặt.

Nhưng mà nghĩ lại, ông lão bán sách này làm sao biết hiện tại hắn chỉ có mỗi một khối kim thạch này chứ. Lập Thiên nhìn ông lão với vẻ hồ nghi, hỏi:

- Lão bản, sao ông biết trên người ta hiện tại chỉ còn duy nhất một khối kim thạch?

Ông lão nghe hỏi chợt nhìn Lập Thiên với vẻ vô quan, nói:

- Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Giá là ta đưa ra, ngươi có trả hay không là quyền của ngươi, ta có móc hầu bao ngươi ra xem đâu mà biết.

Ông lão bán sách lẽ thẳng khí hùng mà nói, nói quá hợp tình hợp lý nên Lập Thiên thêm lần nữa không biết nên phản bác thế nào.

Đúng là hắn và ông lão bán sách chỉ mới gặp nhau, chuyện hắn nhận một khối kim thạch của Hàn gia chủ chỉ có lão Tiếu cùng mấy tên thị vệ là biết, nhưng bọn họ cũng chưa từng đến đây nên không thể nói cho ông lão này biết được.

Có lẽ ông lão này chỉ nói bừa mà trúng, hoặc cũng có thể vì ông ta từng thấy chiếc xe ngựa của Hàn Gia Phủ, nhầm lẫn hắn là người của Hàn gia cho nên mới đưa ra cái giá cắt cổ như vậy.

- Lão bản, không thể giảm giá thêm một chút nữa sao?

Ông lão quay mặt sang chỗ khác, kiên quyết nói:

- Không thể!

Biết không thể thương lượng, Lập Thiên bèn bỏ đi tâm tư kỳ kèo.

- Vậy để ta suy nghĩ một lát.

Nhìn bộ dáng không trung thực của Lập Thiên, ông lão bán sách nói:

- Suy nghĩ thì suy nghĩ, tay chân nên thật thà một chút, đừng có lén lút mở sách của ta ra xem đấy.

Lập Thiên tay cầm cuốn sách, mặt mày đần ra như người mất hồn. Hắn không biết, cách đó khá xa, có rất nhiều con mắt đang đổ dồn về phía hai người với vẻ vô cùng tò mò lẫn kinh ngạc, ai cũng muốn nhìn xem thương vụ bán khống này liệu có thể thực hiện thành công hay không.

Là người trong cuộc, Lập Thiên cũng đang đau đầu suy nghĩ về cuộc giao dịch có giá trị lớn nhất đời mình từ nhỏ tới giờ. Một viên kim thạch hiện tại đối với hắn không quá cần thiết, thế nhưng cũng không phải không có tác dụng gì.

Lúc ba tuổi hắn đã làm công việc phân loại linh thạch, biết rõ linh thạch đồng dạng có kích thước càng lớn thì càng quý hiếm, giá cả cũng tăng theo cấp số nhân tính theo trọng lượng.

Bằng một khối linh thạch lấy được từ Hàn gia phủ, nếu quy đổi ra ít nhất phải bằng một trăm viên linh thạch cỡ nhỏ mà Ứng Thiên Tông cấp cho nội môn đệ tử mỗi tháng chứ không ít, mà người sở hữu loại linh thạch cỡ lớn này chưa chắc đã nguyện ý mang chúng ra quy đổi.

Bây giờ dùng một khối lớn kim thạch để đổi một cuốn sách cũ nát không biết thật giả, dù dùng đồ vật không phải của mình cũng là loại hành vi chỉ có bại gia tử mới làm ra được. Cầm lên đặt xuống hồi lâu, Lập Thiên vẫn không cách nào đưa ra quyết định cuối cùng.

Đối diện, nhìn thấy Lập Thiên nửa ngày phân vân không quyết, trời thì sắp tối rồi, ông lão bán sách gần như mất hết kiên nhẫn, gằn giọng hỏi:

- Này tiểu tử, ngươi rút cuộc có mua hay không? Nếu không mua thì mau đi đi, để ta còn dọn dẹp quầy hàng.

- Ta, ta...

Đang chưa biết quyết định thế nào, bất chợt bả vai Lập Thiên bị vỗ bộp một cái khiến hắn giật bắn mình. Lão Tiếu thấy Lập Thiên đi lâu chưa về nên đã chủ động đi tìm hắn, lúc này đã tìm tới tận đây rồi. Đương nhiên quá trình thương lượng giữa hai bên lão đã nghe thấy, chỉ là không phải phận sự nên không can thiệp vào.

- Công tử, phòng ốc đã chuẩn bị xong, chúng ta nên về thôi.

Ông lão bán sách thấy thế bèn thuận thế mà nói:

- Đấy, người cũng đến rồi, mau trả sách lại cho ta rồi đi đi.

Bị hai bên hối thúc, Lập Thiên chẳng biết nên làm thế nào. Lão Tiếu cho rằng lời hối thúc của mình sẽ khiến hắn từ bỏ cuộc giao dịch mười phần thua lỗ này. Chẳng thể ngờ là, Lập Thiên vì bị bức ép dứt khoát không suy nghĩ nữa, nghiến răng nghiến lợi lấy ra khối kim thạch rồi ném về chỗ ông lão bán sách, nói:

- Ta mua.

Sự tình bất ngờ xảy ra, ông lão bán sách thất thần trong mấy giây mới tỉnh hồn lại, trong khi lão Tiếu phu xe thì hai mắt trợn trừng, tỏ ra không thể hiểu nổi với cách làm ăn của tiểu tử này. Một cuốn sách nát lại mua bằng một khối kim thạch, chắc đại não bị úng nước rồi.

Lão Tiếu chép chép miệng ngán ngẩm vì chợt phát hiện ra thiếu niên trước mặt cũng là loại người mang trong mình dòng máu bại gia tử. Vị Hàn đại tiểu thư nhà bọn họ tâm hồn rộng mở, thường mua hàng với giá trên trời còn dễ hiểu, dù sao nàng ta xuất thân thế gia đại phiệt, tiền bạc không thiếu, phung phí một chút cho thiên hạ được nhờ cũng tốt.

Thế nhưng cái tên này nghèo rớt mồng tơi, thậm chí còn chả có mùng tơi mà rớt, thế mà còn bày đặt học đòi làm phá gia tử, đúng là ngu hết thuốc chữa. Nếu là con của lão, lão không ngại mà tát mấy phát vào mặt cho tỉnh người ra rồi ấy chứ.

Thấy Lập Thiên định rời đi, ông lão bán sách đột ngột cao giọng nói:

- Tiểu tử, đưa sách cho ta mượn một chút.

Lập Thiên ngơ ngác hỏi:

- Ta đã mua nó rồi, tại sao phải trả lại?!

- Để ta giải khai phong ấn cho nó.

- À, thì ra là thế.

Ông lão bán sách cầm lấy sách từ tay Lập Thiên, sau đó ngón tay điểm nhẹ một cái, một đạo kim tuyến bị lão hút đi, sau đó trả lại cho Lập Thiên, nói:

- Xong rồi, ngươi có thể đi. Nhớ kỹ, sách đã bán không cho đổi trả dưới mọi hình thức.

Nhìn thấy cảnh này, Lập Thiên chết điếng người, lòng muốn đi mà đôi chân chẳng hiểu tại sao không bước tới nổi. Hắn vừa ý thức được đạo kim quang từ bốn chữ Loạn Đả Cân Kinh xuất hiện câu dụ hắn hồi ban đầu với cái phong ấn mà lão nhân này nói hình như có chút tương đồng.

- Không xong rồi, tại sao hai đạo kim quang này lại giống nhau như đúc vậy. Có khi nào đây là chiêu trò dùng để lừa gạt những khách hàng trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm giang hồ như ta hay không?!

Nghĩ đến đây, thân hình Lập Thiên run run, ruột gan thì nóng như lửa đốt, hai mắt cũng mờ đi rồi. Hắn như minh bạch cái gì đó, tính mang sách trả lại, lấy kim thạch về. Chẳng qua chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy câu nói chặn họng của ông lão bán sách, buồn bực thu hồi quyết định.

Trên đường về, Lập Thiên cứ tự dối lòng rằng không có chuyện gì đâu, bất quá bước chân cứ khập khiễng như thằng say rượu, lão Tiếu đi bên cạnh cũng cạn lời, không biết phải khuyên nhủ thế nào nữa. Thi thoảng lão lại nhìn Lập Thiên y như nhìn một thằng đần, trong đầu thì nghĩ:

- Haiza, một tên tán tu dở ba trò mèo cũng dễ làm giàu như vậy, xem ra ta phải bỏ nghề phu xe đi bán sách thôi.