Chương 49: Loạn Đả Cân Kinh

Đoàn người chậm chạp hướng phương bắc đi tới, một tuần tấm tắc trôi qua trên yên ngựa. Lúc này đám người Lập Thiên đã rời khỏi địa phận Cửu Chân Quận, hiện tại vừa mới đến một thôn trấn nhỏ dọc đường.

Đứng trước cổng thôn, lão Tiếu ra hiệu cho đoàn người dừng lại, bản thân thì ngước mắt lên trời cao mà nhìn. Nhìn ánh thái dương đã chếch sang một bên đầu, lão vội hướng bên trong xe nói:

- Khuyết công tử, hiện tại chúng ta đã ở bên ngoài địa phận của Cửu Chân Quận, cách Ứng Thiên Tông không còn xa nữa. Chỉ có điều đoạn đường này tuy ngắn nhưng lại khó đi, thổ phỉ hoành hành bá đạo, cần phải hết sức cẩn thận.

- Theo như lão biết, cách đây phải hơn hai mươi dặm đường nữa mới có một thôn trấn khác. Mặc dù bây giờ trời còn sáng nhưng muốn đi tới đó e rằng không kịp trước khi trời tối. Thiết nghĩ chúng ta nên ở lại nơi này một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường là tốt nhất. Không biết Khuyết công tử có vội không?!

Nghe phu xe hỏi, Lập Thiên hơi sững ra, chưa biết phải trả lời thế nào. Về tông môn phụng mệnh là việc trọng yếu nhưng cũng không quá cấp bách. Theo như lời Hàn thành chủ nói, Ứng Thiên Tông đệ tử ngoài hắn ra vẫn có người còn sống, vậy đó khẳng định là Minh Kiếm và Nhạc Lãnh Pháp sư huynh rồi. Chỉ cần hai người họ thuận lợi bẩm báo mọi việc lên tông môn, hắn về sớm hay muộn cũng không đáng ngại. Hơn nữa bằng tu vi của hắn, đi chậm về chậm là chuyện hết sức bình thường, không ai bắt bẻ được.

- Không sao. Mấy ngày qua mọi người vất vả rồi, hôm nay nghỉ sớm một chút cũng tốt, không cần phải vội.

Dứt lời, Lập Thiên nhanh nhẹn vén rèm xe bước ra. Vừa mới đặt chân xuống đất, đập vào mắt là hình ảnh chiếc cổng vuông vức to lớn nằm sừng sừng ở đó. Nhìn sơ một cái, Lập Thiên không khỏi bàng hoàng khi mang máng nhận ra loại vật liệu làm nên cánh cổng này là gì, tinh thần đột nhiên chấn động dữ dội.

- Gỗ hoá thạch, cánh cổng này lẽ nào được làm từ gỗ hoá thạch!

Lão Tiếu đứng bên kinh ngạc hỏi:

- Khuyết công tử, ngươi nhìn ra loại vật liệu này ư?!

- Tất nhiên. Hồi còn làm ở mỏ linh thạch, không ít lần ta đã thấy qua nó. Bất quá loại gỗ này số lượng khan hiếm, chỉ tìm thấy ở trong các mỏ linh thạch nằm sâu trong lòng đất mà thôi. Hơn nữa khối gỗ này kích thước lớn như vậy, e rằng cả bắc phương có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Công tử nói không sai, đây quả đúng là gỗ hóa thạch. Bất quá công tử nói xem, đã là gỗ thì tại sao lại biết đổi màu?!

Lập Thiên lắc đầu giải thích:

- Loại gỗ này không phải biết đổi màu, mà do bản chất của nó đã bị biến đổi từ thuộc tính mộc sang thuộc tính thổ, cho nên tác động của thiên địa pháp tắc lên nó cũng khác đi. Tuy sẽ không bị mục ruỗng theo thời gian như gỗ, nhưng lại chịu sự phong hoá của khí hậu giống như nham thạch. Từ đó dẫn đến lớp vỏ bên ngoài bị hư hoá từng chút một, tùy theo từng loại thời tiết mà có màu sắc khác nhau.

- Ồ, thì ra là vậy. Cám ơn Khuyết công tử giải đáp thắc mắc. À quên, còn hai câu đối này thì sao? Công tử có thể giải đáp giúp ta được không?

Nghe phu xe hỏi Lập Thiên mới để ý, ngoài bốn chữ lớn ở chính giữa cổng khắc danh tự "Bích La Cổ Trấn" ra thì hai trụ hai bên cũng có lưu lại hai câu đối mang ẩn ý rất sâu xa.

- "Dụng Ngã Tâm Vạn Niên Bất Biến - Cải Chính Tà Luân Chuyển Càn Khôn."

Đọc xong câu đối, trong đầu Lập Thiên chợt xuất hiện vô số giả thiết khác nhau. Câu đối này nếu chỉ đọc qua thì tưởng như đã tròn nghĩa, thế nhưng khi đọc kỹ thì lại có cảm giác như nó đang chờ một đáp án từ phía bên ngoài, rất là kỳ quái.

- Hai câu này có ý tứ gì nhỉ? Chẳng lẽ ám chỉ người viết ra chúng muốn dùng sức bản thân để thay đổi cả thiên hạ? Hay là muốn tìm kiếm người có cùng chí hướng mưu cầu thiên thu đại nghiệp?

- Dù thế nào đi nữa, kẻ này không khỏi quá cuồng vọng rồi. Ngay cả Trúc sư tổ còn chưa từng nói qua mấy lời này, một cái trấn chủ thì tính là cái gì.

Nghĩ ngợi một hồi, Lập Thiên bất đắc dĩ nhìn lão Tiếu lắc lắc đầu, nói:

- Lão Tiếu, câu này ta chịu thôi. Vị tiền bối này dụng tâm quá sâu, trẻ người non dạ như ta thực sự không nghĩ ra được, chỉ đành hẹn ngày sau, khi lĩnh hội đủ nhiều sẽ đến trả lời vậy.

Đoàn người từng bước đi vào cổ trấn, đi được một đoạn, Lập Thiên lại hỏi:

- Lão Tiếu, ở bên trong cổ trấn này rất an toàn sao?

Lão Tiếu cười đáp:

- Đúng vậy. Thị trấn này diện tích khá nhỏ, dân cư thưa thớt, sinh sống chủ yếu bằng giao thương với khách khứa tứ phương qua lại. Không ai biết chủ nhân của nó là người nào, chỉ có điều từ xưa đến nay, bên trong cổ trấn an ninh rất tốt. Đừng nói người lạ lẻn vào đây giết người cướp của, ngay cả yêu ma quỷ quái cũng không có một bóng.

- Trên thực tế cũng không chỉ có mỗi Bích La Cổ Trấn làm được điều này, các thôn trấn khác cũng tương tự. Các vị chủ nhân xây dựng nên những thôn trấn ấy rõ ràng đã dốc không ít tâm lực vào việc giữ gìn quy củ. Chỉ đáng tiếc kinh tế ở thôn trấn nhỏ thì khó mà bằng được thành trấn ở Cửu Chân Quận.

Lập Thiên nghe xong đã hiểu, gật đầu nói:

- Ta hiểu. Giàu có hay nghèo khổ chẳng qua chỉ là một khái niệm tương đối, chưa chắc sống ở thành trấn thì tốt hơn ở thôn trấn mà. Nếu khu vực này an toàn, vậy ta muốn đi dạo một lát. Lão dẫn mấy người kia tìm nơi tá túc trước, ta đi một lát sẽ quay lại ngay.

- Cũng được, công tử đi thong thả.

Tách khỏi đoàn người, Lập Thiên thẳng bước mà đi. Hai bên đường lớn hàng quán san sát, bày toàn là đồ ăn thức uống, các loại trang sức, đồ chơi, vật dụng đặc trưng mà chỉ ở Bích La Cổ Trấn mới có, chốc chốc tỏ ra rất là ăn khách.

Thị trấn nhỏ này nằm giữa ranh giới Cửu Chân Quận và Ứng Thiên Tông, ngay trên trục đường chính, khách khứa qua lại rất đông, hơn nữa đa phần là người giàu có. Chính vì thế việc làm ăn buôn bán tương đối thuận lợi, nhất là đối với những mặt hàng có tính độc đáo, số lượng khan hiếm hoặc có giá trị trong việc tu hành sẽ rất dễ bán và thường bán được với giá cao.

Người dân nơi đây buôn bán lâu đời, hiểu biết rất rõ thói quen của du khách, các loại hàng hoá bày ra trên đường chính luôn là những món hàng đắt giá nhất, quan trọng là phẩm chất trên giá thành tính ra luôn tốt hơn mua ở bên ngoài khá nhiều, đây mới là yếu tố cấu quan trọng để duy trì công việc kinh doanh qua nhiều thời kỳ thăng trầm sóng gió.

Lập Thiên tham quan một vòng, cảm thấy hàng hoá nơi đây đúng là phong phú đa dạng, muốn thức ăn có thức ăn, muốn đồ uống có đồ uống, linh thạch, đan dược, ngay cả nội đan yêu thú và một số linh thảo quý hiếm đều có cả. Cũng may hiện tại hắn không có tiền, nếu có tiền e rằng chưa đi hết đường thì đã tiêu nhẵn túi rồi.

Bỗng Lập Thiên phát hiện ra ở phía cuối đường, tách biệt ở một vị trí không quá bắt mắt, vẫn còn có một gian hàng nữa. Chỉ có điều gian hàng này sao mà kỳ quái quá, chủ quán không biết là ai mà chẳng chịu đầu tư gì cả, giống như không xem công việc làm ăn buôn bán là thứ gì đó trọng đại trong đời mình.

Gian hàng này không giống những gian hàng khác, loại mặt hàng được bày bán là sách báo cũ, vốn là mặt hàng không phổ biến, chỉ cần nhìn qua là biết loại hàng hóa này vô cùng khó bán. Đã là loại mặt hàng khó bán, vậy mà chủ cửa hàng lại chẳng đầu tư cho việc quảng cáo trưng bày, cứ vứt một đống bên lề đường, không kệ giá, không hộp bìa, căn bản không hề tương xứng với phần còn lại của cả con phố.

Lập Thiên tò mò đi tới gần quán sách cũ, ánh mắt không tự chủ đảo quanh một vòng trên tựa đề mỗi cuốn. Thuở nhỏ Lập Thiên rất ít hứng thú với sách vở, hắn cho rằng những thứ viết trong sách đều là lý thuyết suông, nói thì hay nhưng làm không được, rất ít giá trị thực tiễn. Cho đến hôm nay, quan điểm của hắn vẫn không thay đổi, chỉ khác ở chỗ trong tu hành giới, công pháp có tác dụng nâng cao thực lực, nó hữu dụng hơn so với thánh nhân triết lý hồi nhỏ mấy tiên sinh ở lớp học tư bắt hắn học thuộc lòng rất rất nhiều.

Suy nghĩ bâng quơ, bỗng ánh mắt Lập Thiên chợt đảo qua một cuốn sách có tựa đề "Loạn Đả Cân Kinh". Khi ánh mắt hắn vừa ném tới bốn chữ "Loạn Đả Cân Kinh", chẳng biết vì sao bốn chữ này cũng đồng thời bộc phát một tầng kim quang óng ánh đến chói mắt, nhất thời khiến hắn phải dùng tay che mắt lại.

Rất nhanh, kim quang biến mất, Lập Thiên cũng đồng thời mở mắt ra. Chỉ là lúc này, kim quang không còn nữa, đổi lại là sự mơ hồ của ý thức vì không biết sự tình xảy ra vừa rồi có phải là thật hay không.

- "Loạn Đả Cân Kinh". Tại sao cuốn sách này lại phát ra kim quang óng ánh? Liệu đây có phải là một cuốn đạo cảnh pháp môn thất truyền của một siêu cấp tán tu nào đó hay không?!

Lập Thiên tự hỏi mình, hai tay dụi dụi mắt nhìn kỹ lại một lượt, đang suy nghĩ bản thân liệu có nên mua cuốn sách này hay không. Trước đó không lâu, Lập Thiên còn không biết tu hành giới hình dáng thế nào. Cũng may mấy ngày qua ở Hàn gia phủ được Hàn Tuyết Liên chỉ điểm, hắn mới biết tại bắc phương ngoài tu sĩ bảy phương thế lực lớn ra còn có một loại tu sĩ khác gọi là tán tu.

Những người này không môn không phái, thế nhưng thực lực không tệ, đa phần đều có đạo ngộ nhất định, một số còn tự sáng tạo ra thần thông công pháp, không phải dạng vừa. Chỉ bất quá những người này tính tình quái gở, cách lựa chọn đệ tử cũng hết sức khắt khe, kẻ thù thì nhiều mà đồng minh lại ít, dẫn đến khả năng mất mạng khi chưa kịp nhận đệ tử xảy ra là việc không hiếm gặp. Cuối cùng, những loại tài bảo nên người bọn họ bị kẻ thủ ác chiếm đoạt, sau đó thông qua nhiều hình thức phát tán ra trên giang hồ, đúng sai lẫn lộn, thật giả khó phân.

Nhưng không thể phủ nhận, nếu may mắn gặp được một trong những loại pháp môn thượng giai ấy, mua được chúng chính là món hời lớn. Lập Thiên vừa nghĩ vừa xuýt xoa trong bụng, tham tâm cuồn cuộn nổi lên, chốc chốc cứ nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Loạn Đả Cân Kinh" không chớp mắt lấy một cái.

Thấy biểu hiện này của Lập Thiên, ông lão bán sách khẽ nhìn hắn rồi như hiểu ra cái gì đó. Lão hắng giọng một cái mới quay sang phía Lập Thiên, dùng giọng điệu trịch thượng mời chào, hàm ý đây lại là một vị khách qua đường nữa.

- Này tiểu tử, ngươi muốn mua sách ư?

Lập Thiên nghe hỏi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt của hắn vô tình va chạm với ánh mắt của ông lão, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng. Hắn nhìn ra thần thái bên trong đôi mắt của lão nhân bán sách khác biệt hoàn toàn với dung mạo già nua bên ngoài, cảm thấy bản thân đúng là thật bé nhỏ trong mắt đối phương.

Lập Thiên gượng gạo đáp:

- À vâng, ta muốn mua sách.

Ông lão hỏi:

- Ngươi muốn mua cuốn nào?

Lập Thiên chỉ tay vào cuốn sách có tên "Loạn Đả Cân Kinh" đặt ở một góc khá kín đáo, nói:

- Chính là nó.

Ông lão bán sách đồng ý nói:

- Được thôi.