Chương 44: Cửu Chân Quận, Cửu Châu Thành

Cửu Chân Quận có tên Cửu Chân, bởi tương truyền năm xưa, khi thế cục sáu phương chưa đi vào nề nếp, chiến tranh tranh giành địa bàn xảy ra liên miên, một chi nhánh long tộc mạo muội xâm phạm lãnh thổ bắc phương bị các vị tiên nhân Bàn Cổ tộc hợp lực chém giết. Kết quả, hỏa long quân bị tiêu diệt, tộc nhân dẫn theo một đi không trở lại.

Chỉ bất quá, đầu hỏa long này do đã độ qua chín đạo lôi kiếp trở thành tiên long, tu vi cao thâm, nguyên thần mạnh mẽ, dù chết đi cũng là một mối tai họa ngầm nếu không được xử lý ổn thỏa. Để giải quyết vấn đề này, các tiền nhân Bàn Cổ tộc đã bàn tính rất lâu, cuối cùng cũng tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Dựa vào thực trạng lúc ấy, thi thể hỏa long dài vạn trượng rơi xuống đã khiến một mảnh lục địa bị nhấn chìm, tạo thành một cái kênh lớn dẫn dắt nước từ thượng du đổ về đồng bằng. Lượng nước thông qua kênh chảy về càng lúc càng nhiều, chưa đầy một tháng đã che lấp thi thể tiên long ở bên dưới.

Thiên địa bất khí, thủy hỏa tương giao, phần nước này vô tình trở thành vật liệu tốt hơn bất kỳ thứ gì trên đời để trấn áp phần hỏa ý của thi thể đầu tiên long đã chết. Đồng thời, một loại pháp trận cực lớn cũng được bày xuống xung quanh thi thể tiên long nhằm cướp đoạt khí vận của nó.

Từ ngày đó trở về sau, phần đất đai hai bên bờ Long Hà từ một nơi hoang vu lạnh lẽo bỗng chốc trở thành một đô thị trù phú. Nhờ có pháp trận bảo hộ, khí hậu khu vực này quanh năm mát mẻ, phù sa bồi đắp khiến đất đai trở nên màu mỡ, nông nghiệp phát triển, thủy sản phong phú đa dạng, tạo điều kiện thuận lợi để nhân tộc sinh sôi nảy nở.

Nhờ vào vận khí của tiên long, bên trong địa phương pháp trận bao phủ đời nào cũng xuất hiện nhân tài hào kiệt. Không chỉ thế, huyết khí của tiên long ngấm vào đất đá lâu ngày hình thành vô số linh khoáng và ôn tuyền, là tài nguyên vô cùng trọng yếu đối với đám hậu bối trẻ tuổi muốn bước chân lên con đường tu hành sau này.

Thời gian dần dà trôi qua, nương theo sự phát triển của tu hành giới bắc phương, phân chi tộc nhân Bàn Cổ bám rễ lâu đời hai bên bờ Long Hà cũng được công nhận thành một phương thế lực độc lập, về sau hình thành liên minh chín đại gia tộc nằm dọc hai bên bờ Long Hà bốn mùa êm đềm tĩnh lặng.

Mô phỏng thân hình của tiên long chính là Long Hà hiện tại, còn chín bàn chân và các móng vuốt của nó tạo thành nhiều nhánh sông nhỏ ăn sâu vào đất liền. Chín tiểu thành trì của Cửu Chân Quận mọc lên hai bên dòng sông khúc khuỷu, mỗi thành chiếm cứ một bàn chân của tiên long.

Cửu Châu Thành nằm ở phía nam bắc phương chi địa, tính từ thượng nguồn trở xuống, phía hữu ngạn lần lượt là Xích Long thành Yên gia, Bích Long thành Lâm gia, Huyền Long thành Hàn gia, Kim Long thành Trần gia và Thanh Long thành Đằng gia, phía tả ngạn có Bạch Long thành Khôi gia, Tử Long thành Diệp gia, Hắc Long thành Triệu gia và Huyết Long thành Mạc gia.

Chín đại gia tộc biên giới tiếp giáp nhau nhưng rất ít khi xảy ra tranh chấp, cũng bởi chín thế lực này nhìn như chín mà là hai, chỉ cần có chiến loạn xảy ra chắc chắn sẽ tạo thành vây cánh, ít thì một đánh tám, nhiều thì bốn đánh năm, thế cục thắng bại rất khó định đoạt. Vì vậy thực lực các phương mạnh yếu không đều, mâu thuẫn xảy ra liên miên, song vẫn một mực yên bình không dấy lên sóng gió.

Tại Huyền Long thành, Hàn gia phủ, đầu giờ tị ba ngày sau...

- Cái gì? Tiểu hữu, ngươi vừa nói ngươi tên là Khuyết Lập Thiên?

- Vâng, vãn bối chính là Khuyết Lập Thiên, có gì không đúng sao?

Nghe xong câu nói từ miệng Lập Thiên, vợ chồng Hàn thành chủ trố mắt nhìn nhau, không nói mà tự hiểu ý, lập tức nhìn chằm chằm vào Lập Thiên như thể hắn là đứa con thất lạc bao năm bây giờ mới gặp lại vậy.

Từ sáng đến giờ, vợ chồng Hàn thành chủ vẫn cùng Lập Thiên nói chuyện, chủ đề chỉ xoay quanh biến cố xảy ra ở Đồ Ma Lĩnh. Trong suốt cuộc nói chuyện, tin tức do hai bên nói ra không ít lần khiến cho đối phương phải thốt lên kinh ngạc. Thế nhưng khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, tin tức cuối cùng do Lập Thiên nói ra cũng là tin tức mà vợ chồng Hàn thành chủ cho là ít quan trọng nhất lại khiến cho cả hai phải giật mình kinh hãi.

Khi ba chữ Khuyết Lập Thiên hùng hổ vang lên cũng là lúc trong đầu Hàn thành chủ và Hàn phu nhân chợt xuất hiện một đoạn ký ức không lấy gì làm tốt đẹp. Trong đoạn ký ức đó, đứa con gái đầu lòng của bọn họ được người ta cứu ra từ trong một hốc đá, vết thương khắp người, hơi thở yếu ớt, sinh tử cận kề chỉ trong gang tấc.

May mắn thay, khi tiến hành kiểm tra sơ bộ mới phát hiện ra thương thế trên người vị nữ nhi này giống như đã được ai đó trị liệu từ trước, đang có dấu hiệu tốt lên. Điểm trọng yếu là, khi mang nữ nhi về đến nhà, bọn họ mới chú ý trên y phục của nàng có mấy dòng chữ mờ mờ, hình như là "Khuyết Lập Thiên xuất thủ tương trợ" gì gì đó.

Về sau, khi biết được sự tình đã xảy ra bên trong Đồ Ma Lĩnh, bọn họ mới rõ ràng trong chuyến lịch luyện vừa qua, nữ nhi nhà mình đã trải qua tình huống hung hiểm bậc nào. Càng biết nhiều chuyện bọn họ càng sợ hãi, càng sợ hãi thì càng cảm thấy bản thân may mắn.

Nếu không phải vị ân nhân có tên Khuyết Lập Thiên kia xuất thủ kịp thời, e rằng nữ nhi của bọn họ đã bỏ mạng tại đó rồi. Nhắc đến vị ân nhân bí ẩn này, vợ chồng Hàn thành chủ rất là kính trọng, còn đặc biệt ghi nhớ danh tự ấy ở trong lòng, chỉ chờ cơ hội thích hợp sẽ hậu hĩnh báo đáp.

Đối với hành vi lưu lại danh tính còn đặc biệt chú thích muốn hậu tạ của Khuyết Lập Thiên, vợ chồng Hàn thành chủ không hề cảm thấy đây là yêu cầu quá đáng, ngược lại còn cho rằng đây là điều đương nhiên. Đứa con gái độc nhất này của bọn họ đáng giá bao nhiêu chứ, có bán cả Hàn gia để cứu sống nó hai người cũng bằng lòng, huống chi là việc bỏ một ít tiền tài để mua về tính mạng của nàng.

Hôm qua, chỉ vì tham vọng của đám ma tu Trường Sinh Phái, nữ nhi của bọn họ vô tình bị đẩy vào hiểm cảnh. Vị ân nhân kia không quản hiểm nguy mà xả thân cứu nó, đây là hành vi trượng nghĩa bậc nào. Hiện tại người đã cứu được, đối phương yêu cầu hồi báo là hợp tình hợp lý, mà kể cả đối phương không đòi thì hai người cũng sẵn sàng bỏ ra đại lượng tiền tài để trả bớt một phần ân tình to lớn này. Ngược lại, nếu đối phương không để lại danh tính hoặc không chịu nhận hồi báo thì mới đáng lo, bởi vì như thế tương lai bọn họ khó mà yên lòng được.

Vốn dĩ hai vợ chồng đã bàn bạc với nhau, đợi mọi chuyện qua đi sẽ phái người đi tìm vị ân nhân kia về, hảo hảo cảm tạ một phen. Chẳng ai ngờ rằng, cái vị ân nhân thần thông quảng đại, tính tình cổ quái trong mắt bọn họ hôm nay tự dưng lại xuất hiện sờ sờ trước mặt, hơn nữa còn là một thiếu niên chỉ độ mười tuổi, nhất thời khiến cho cả hai đầu váng mắt hoa, quên mất phải làm thế nào.

- Thành chủ, phu nhân, hai người làm sao vậy?

Thấy vợ chồng Hàn thành chủ cứ nhìn chằm chằm mình, miệng lưỡi thì mấp ma mấp máy, Lập Thiên cảm thấy rất mất tự nhiên, buột miệng hỏi một câu. Vợ chồng Hàn thành chủ từ trong chuỗi bàng hoàng tỉnh lại, dù thâm tâm vô cùng bối rối nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh, nói:

- À không, không có gì! Chỉ là chúng ta cảm thấy hổ thẹn vì quá mải mê hỏi chuyện thiếu hiệp mà quên mất phải hỏi danh tính trước thôi.

Hàn thành chủ nhanh trí đáp lời, sau đó háy háy mắt với Hàn phu nhân ý bảo bà đừng nói gì.

- Ta còn tưởng chuyện gì, riêng chuyện đó thì không sao đâu. Sự tình ở Đồ Ma Lĩnh liên hệ trọng đại, Hàn gia cũng là một trong những gia tộc chịu thiệt hại nặng nề, thành chủ và phu nhân lo lắng là điều đương nhiên. Hơn nữa chính bản thân ta cũng muốn tìm hiểu một số chuyện, hai bên trao đổi một chút là điều nên làm.

Nghe Lập Thiên nói thế, Hàn thành chủ mới bớt đi chút ngượng ngùng, lão hắng giọng một cái mới nói:

- Khà khà, thiếu hiệp nói chí phải. Nhân tiện đây ta cũng muốn hỏi thăm thêm một vấn đề nữa, không biết thiếu hiệp có ngại hay không?

- Không sao, thành chủ cứ hỏi!

- Không biết bên trong Đồ Ma Lĩnh, thiếu hiệp đã từng cứu giúp qua ai đó chưa?

Đối diện câu hỏi lạ lùng này, Lập Thiên hơi đăm chiêu nhưng cũng không ngần ngại mà trả lời một cách thẳng thắn.

- Hình như là có, ta nhớ là hai người?!

- Là những ai vậy?

- Ta cũng không biết là ai, chỉ đoán là đệ tử liên minh Cửu Chân Quận. Hai người này có một nam một nữ, nữ tử hình như bị quỷ thi đả thương, nhưng chẳng biết tại sao lại không bị thi độc giết chết, khả năng là đã uống tiên dược giải độc. Bất quá vết thương trên người khá nhiều, nếu không kịp thời băng bó thì e rằng không chết vì thi độc cũng chết vì mất máu.

- Nam tử thì tình hình tệ hơn một chút, bị một thương đâm thủng ngực, may mắn không đâm trúng tim nên vẫn chưa chết. Chỉ là nếu không sơ cứu kịp thời, để vết thương nhiễm trùng thì có thần tiên cũng không cứu nổi.

- Không dám giấu hai vị, lúc đó tình thế nguy cấp, kẻ địch cận kề, ta chỉ có thể sơ cứu cho hai người bọn họ chứ không thể làm gì hơn. Nếu thành chủ có gặp làm phiền gửi lời xin lỗi của ta đến hai người bọn họ được không? Đáng tiếc, không biết giờ này bọn họ thế nào rồi, đã được người khác cứu ra hay chưa nữa!

Lập Thiên chậm rãi kể lại, thi thoảng thở dài một hơi buồn bã, trong đầu chợt hiện lên mười bốn toà phù đồ nguy nga tráng lệ, tự hỏi không biết khi nào thì phù đồ đến tay mình đây.

Cùng lúc ấy, phía sau tấm rèm lớn, một thiếu nữ với gương mặt nhăn nhó đang không ngừng phàn nàn vì cái bụng đau âm ỉ của mình. Người này không phải là ai khác mà chính là Hàn Tuyết Liên, nữ nhi độc nhất của Hàn thành chủ, cũng là người Lập Thiên tiện tay cứu mạng ở Đồ Ma Lĩnh.

Từ nãy đến giờ, thiếu nữ vẫn im lặng đứng nghe cuộc đối thoại giữa hai bên, tuy nhiên từ đầu chí cuối đều không biểu hiện thái độ gì. Thế nhưng khi ba chữ Khuyết Lập Thiên vang lên bên tai, sắc mặt của nàng đã xấu nay còn xấu hơn, đôi má anh đào đỏ bừng như lửa, hai tay nắm chặt răng rắc, hình như đang trong trạng thái vô cùng tức giận.

- Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi. Tiểu tử khốn kiếp, chính vì ngươi nên bổn tiểu thư ta mới ra nông nỗi này. Khuyết Lập Thiên, Khuyết Lập Thiên, ngươi đợi đó cho ta. Một lát nữa thôi, bổn tiểu thư sẽ dạy cho ngươi một bài học nhớ đời, cho người chừa cái thói thích làm anh hùng rơm đi... Hức

Nói xong, thiếu nữ hít sâu một hơi, cố nuốt cục tức to đùng xuống bụng, đồng thời dùng đôi mắt to tròn như mắt bồ câu nhìn thật kỹ diện mạo của thiếu niên phía trước hòng ghi nhớ thật kỹ gương mặt ấy vào trong lòng. Sau khi xác định bản thân đã nhớ kỹ, thiếu nữ nhăn mày một cái rồi mới ôm lấy cái bụng hướng địa phương có nhà xí chạy đi.

Chính điện, sau khi nghe lời thuật lại của Lập Thiên, vợ chồng Hàn gia chủ đã xác định đây chính là ân nhân cứu mạng nữ nhi nhà mình. Sự tình này tương đối khó tiếp nhận, bởi vì vị ân nhân trong trí tưởng tượng của hai người và thực tiễn khác nhau một trời một vực, khiến cho cả hai phải mất một thời gian khá lâu mới định thần lại được.

Hàn phu nhân không biết nói gì, cả buổi chỉ nhìn Lập Thiên rồi nhìn ra sau rèm, cố tìm cho bản thân một lý do chính đáng để tin vào sự thật động trời này. Bà làm sao cũng không thể hiểu nổi một thiếu niên mười tuổi không có tu vi làm cách nào cứu sống con gái của bà mà vẫn có thể sống sót rời khỏi địa phương quái quỷ đó.

Hàn thành chủ thì khác, lão cảm thấy hơi chột dạ vì cách đối xử với Lập Thiên mấy ngày qua có nhiều phần không phù hợp so với thân phận đại ân nhân của hắn. Nghĩ thế, Hàn thành chủ rất nhanh đã rời khỏi ghế lớn đi xuống ngồi bên cạnh Lập Thiên, đích thân rót ra hai chén trà, ôn tồn nói:

- Khuyết thiếu hiệp có điều chưa biết, một trong hai người thiếu hiệp đã cứu chính là nữ nhi độc nhất của Hàn gia ta, Hàn Tuyết Liên.

- Hả? Thành chủ, ngài nói cái gì cơ? Ý ngài vị tiểu sư muội kia chính là con gái ruột của ngài sao?

Lập Thiên thốt lên kinh ngạc, ánh mắt mở tròn như quả trứng gà nhìn Hàn thành chủ, chốc lát không thể tin nổi vào tai mình. Hắn cứu bừa hai người, cũng từng suy đoán qua thân phận cả hai, thế nhưng chưa từng nghĩ thân phận vị tiểu sư muội kia lại cao đến như vậy, thế mà lại là nữ nhi độc nhất vô nhị của Hàn gia chủ.

- Đúng vậy, nữ nhi bảo bối nhà ta tuổi trẻ bồng bột, xưa nay không biết sống chết là gì, cứ ép chúng ta phải cho nó đi lịch luyện ở Đồ Ma Lĩnh cho bằng được. Chúng ta cũng không ngờ rằng lần lịch luyện này lại xảy ra cái sự tình ấy. Cũng may có thiếu hiệp kịp thời tương trợ, bằng không...

- Không có gì, Hàn thành chủ quá lời rồi. Đều là đồng đạo, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, cũng giống như thành chủ cứu ta về đây mà thôi. À, không biết thương thế của tiểu thư và vị bằng hữu kia hiện tại thế nào rồi? Đã khỏe chưa?!

Hàn thành chủ vui vẻ nói:

- Hiện tại thương thế của bọn chúng đã ổn định rồi. Chỉ có điều vị tiểu hữu kia thương thế khá nặng, nhất định phải điều trị trong thời gian dài hoạ chăng mới trở lại bình thường được.

- Không sao thì tốt, dù sao ta và bọn họ cũng may mắn hơn rất nhiều người phải bỏ mạng ở đó. Các sư huynh đệ đồng môn của ta, gần như không còn mấy người sống sót...

- Khuyết thiếu hiệp chớ có buồn lòng, chuyện đã qua thì cho nó qua đi. Thực tế sau khi chúng ta kiểm kê quân số, không phải chỉ mỗi Ứng Thiên Tông thiệt hại nhân mạng, các thế lực khác cũng không ngoại lệ, riêng nhóm người Vô Đạo Môn không còn một ai sống sót, mệnh đăng đều đã dập tắt.

- Vậy còn đám ma tu Trường Sinh Phái thì sao?

- Cái đó thì không ai biết, khi chúng ta đến thì đã không thấy mặt mũi bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả tên hộ đạo giả dẫn đoàn. Cẩn thận suy nghĩ, không loại trừ khả năng bọn chúng đã đào tẩu từ sớm.

- Nói gì thì nói, bọn chúng là người bày trò, chắc chắn đã tính toán sẵn phương án rút lui. Bởi một khi bị sáu thế lực chính đạo hợp vây mà nói, bọn chúng sẽ không có bất kỳ cơ hội tẩu thoát nào.

Lập Thiên gật đầu đồng tình với quan điểm này, thế nhưng vẫn không hoàn toàn cho rằng đám người Trường Sinh Phái đều đã chạy thoát. Trong Hắc Yêu Động, chính hắn đã giết chết mấy tên tu sĩ Trường Sinh Phái, thế mà vị thành chủ này nói không nhìn thấy mặt mũi của ai, những lời này rõ ràng là có vấn đề. Nếu không phải Hàn thành chủ cố tình giấu diếm thì hẳn bên trong còn có ẩn tình nào đó chưa làm rõ.

Lại nói, dù tu sĩ Trường Sinh Phái thực lực mạnh mẽ, còn có quỷ thi hỗ trợ, nhưng đệ tử sáu thế lực còn lại cũng không phải quả hồng mềm tùy tay người nắn bóp. Một khi sinh tử chiến nổ ra, tu sĩ Trường Sinh Phái không có khả năng không bị thiệt hại nhân số. Nếu có thiệt hại, lấy cách hành xử tàn bạo vô nhân tính của đám người Trường Sinh Phái, thi thể của các đệ tử bỏ mạng mười phần sẽ không được thu gom, cứ thế phơi thây nơi chiến trường. Thế thì, những tử thi này đã đi đâu?!

- Thành chủ nói đúng, nhưng ta vẫn cảm thấy bên trong vẫn còn quá nhiều điểm bất thường. Như thành chủ đã nói, thi thể của rất nhiều người đều không tìm thấy dù mệnh đăng đã dập tắt, tất cả đây phải chăng nên có một lời giải thích thỏa đáng?!

Thấy Lập Thiên tò mò càng sâu hơn về sự tình giữa các phương thế lực, Hàn thành chủ nhìn hắn với vẻ lo ngại. Đối với một thiếu niên chân ướt chân ráo như Lập Thiên, biết được quá nhiều bí mật chưa bao giờ là chuyện tốt cả. Đợi Lập Thiên hỏi xong, Hàn thành chủ không nhìn hắn mà nhìn ra xa xăm, cười nói:

- Khà khà, không sáng tỏ là điều tất nhiên. Sự tình của bảy phương thế lực bắc phương trải qua mấy ngàn năm vốn đã rối như tơ vò, nào có dễ suy đoán như vậy. Bằng vào tầm mắt của Khuyết thiếu hiệp hiện nay, nghĩ không ra là chuyện bình thường.

- Nếu là ta hay là tổ sư Ứng Thiên Tông, chỉ cần nghe qua một lần sẽ hiểu được rất nhiều ẩn tình trong đó. Mặc dù chúng ta vẫn có một vài điểm khúc mắc, thế nhưng chỉ cần ngồi lại với nhau, tất cả sẽ được làm sáng tỏ.

- Đổi lại là ngươi, bản thân tự suy diễn chắc chắn là suy diễn không ra, dù có ra thì kết quả cũng sai lệch với thực tiễn. Trong khi đó, ta dù biết chân tướng lại không thể nói với bất kỳ ai, kể cả những người thân thiết nhất của mình. Bởi vì làm như thế chính là hại họ, ngươi hiểu ý ta chứ?

Hàn thành chủ nói xong, khẽ liếc mắt nhìn về phía Lập Thiên như muốn xác định xem hắn có hiểu được ý tứ của mình hay không. Lập Thiên không ngốc, dễ dàng nghe ra thiện ý của Hàn thành chủ đối với mình, cho nên cũng không truy hỏi gì thêm.

- Ta chân thành khuyên thiếu hiệp một câu, kể từ nay về sau, ngàn vạn lần tuyệt đối đừng bao giờ nhắc lại những chuyện đã xảy ra nữa. Đại sự bắc phương đã có các bậc trưởng bối bắc phương lo liệu, người trẻ như thiếu hiệp hay nữ nhi nhà ta thì chỉ nên tập trung vào tu hành cho thật tốt mà thôi. Đợi đến ngày đủ lông đủ cánh, lo gì thiếu phần mình trong đại sự tông môn. Còn bây giờ ấy à, quên đi!