Chương 40: Hồi Quang Phản Chiếu

Tu hành giới tương truyền, con người khi mới chết sẽ rơi vào một loại trạng thái đặc biệt trong khoảng thời gian ngắn. Đây có thể xem là điểm giao thoa giữa sự sống và cái chết, được gọi là hồi quang phản chiếu. Quãng thời gian ấy là lúc chấp niệm của một người mãnh liệt nhất, cũng là thời điểm mà toàn bộ tiền nhân hậu quả của một người khi sống được tái hiện lại một cách đầy đủ nhất.

Chính vì thiên địa pháp tắc chi phối thần hồn và thể xác của một người trong đoạn thời gian này vô cùng yếu ớt, cho nên tia ý thức còn sót lại giống như thoát khỏi chiếc lồng giam chật hẹp đi vào thiên khung, những sự tình có liên quan đến bản thân trong suốt cuộc đời chỉ cần muốn biết sẽ thông tỏ ngay lập tức, người ta gọi sự kiện này là khai trí huệ, khai nhãn giới.

Ở trong hồi quang phản chiếu, trí tuệ sáng suốt, tầm nhìn vô hạn, tiền nhân hậu quả của vô số sự vật sự việc có liên quan với nhau đều tụ lại một điểm, giống như lịch sử của cả thiên địa về bản thân người đó đều quy về một chỗ, có thể mặc sức khám phá. Những nghi vấn, thắc mắc về một người, một sự vật nào đó đều sẽ được thiên thanh giải đáp rõ ràng và cặn kẽ.

Đối với tục nhân mà nói, mỗi một sự tình trong tu hành giới đều chứa đựng thiên cơ, thiên kỳ bách quái, khó mà lý giải theo lẽ thường. Thế nhưng trong giới tu hành, những quan ải trọng yếu nhất mà bất kỳ ai cũng cần phải vượt qua như độ kiếp phi thiên, trảm từ nhân quả, trường sinh bất tử, lục đạo luân hồi thì luôn được xem là mối quan tâm hàng đầu.

Hiểu được điều này, các vị cao nhân tiền bối đi trước một khi đạt được bất kỳ thành tựu nào đều sẽ lưu lại trong nhật ký cá nhân, nhằm truyền lại những tâm đắc và phương pháp tu luyện hiệu quả để lớp hậu bối có thể dễ dàng vượt qua cửa ải mà bọn họ đã từng đạt đến. Bất quá, số lượng ghi chép thì có rất nhiều, nhưng ghi chép đáng tin cậy lại không có mấy.

Hiện tại, trong vô số Chúng Sinh Mệnh Lý Dị Bản ngụy chân loạn lạc đang lưu truyền, bản đáng tin cậy nhất có lẽ là Lục Đạo Luân Hồi Chính Pháp do tiền nhân thần tộc Thiên Nguyên truyền xuống. Bên trong giải thích rất kỹ về mệnh lý của sinh linh hậu thiên, bao gồm toàn bộ chúng sinh đang tồn tại khắp Hàm Quang Thiên Tinh và cả một số dị chủng đang phân bố rải rác trong tinh hà vạn giới. Đoạn viết:

- "Sau khi ba thế lực thần, ma, phật bắt tay giảng hòa, để xây dựng thế lực cá nhân, hồn phách của tất cả sinh linh hậu thiên xuất sinh trong khắp tinh hà vạn giới từ đó trở về sau đều chịu sự khống chế của thần ma cổ tộc."

- "Dưới tình huống đó, thần tộc và phật tộc bắt tay nhau lập ra Diêm Vương Thập Điện do Phong Đô Đại Đế đứng đầu, xây dựng mười tám tầng địa ngục hòng trừ bỏ nghiệp chướng tồn đọng trên thân sinh linh hậu thiên, giúp kiếp sau bọn họ dễ dàng giác ngộ tu hành hơn. Còn ma tộc thì thành lập Tu La Địa Ngục do Hắc Ám Đại Đế chủ quản, địa ngục này là nơi giam giữ linh hồn cũng là nơi cung cấp nguồn lực trong công cuộc xây dựng quân đội ma tộc."

- "Để thực hiện điều này, thần hồn của sinh linh hậu thiên đã bị các nhân vật pháp lực thông thiên động tay động chân, cải biến so với sinh linh tiên thiên, trọng yếu nhất đó chính là nguyên hồn. Nguyên hồn của sinh linh tiên thiên chỉ có một hồn duy nhất, gọi là mệnh hồn. Thế nhưng đến khi Lục Đạo Luân Hồi được thiết lập, bất kỳ sinh linh hậu thiên nào chào đời đều sẽ có đến ba hồn."

- "Ba hồn này là thiên hồn, địa hồn và bản hồn. Thay vì như sinh linh tiên thiên khi chết đi, mệnh hồn sẽ tán lạc trong hư không, sẽ không có cơ hội đầu thai chuyển kiếp thì sinh linh hậu thiên may mắn hơn. Sinh linh hậu thiên khi chết đi thì nguyên hồn sẽ chia thành ba phần, chỉ có phần bản hồn tiêu tán, còn thiên hồn và địa hồn đều sẽ bị thiên địa pháp tắc chi phối, đi đến từng địa phương khác nhau."

- "Điều này cũng giải thích nguyên nhân vì sao sinh linh tiên thiên coi trọng tu hành, đó là bởi vì nếu không tu hành, cái chết sẽ là dấu chấm hết cho tất cả. Thế nhưng sinh linh hậu thiên không như thế, khi chết đi, bọn họ có khả năng sống lại trong một thân thể khác. Chỉ có điều cái giá phải trả cho điều này chính là số phận của bọn họ hoàn toàn phụ thuộc vào cổ thần và những nguyên tắc do bọn họ đặt ra. Đây cũng là lý do mà đối với sinh linh hậu thiên, tu hành bị gọi là hành vi trái với thiên đạo, [Nghịch Thiên]."

Lúc này, Lập Thiên vẫn chưa chết hẳn, dù tim đã ngừng đập, hơi thở đoạn tuyệt. Hắn chính là đang bước vào mộng cảnh của hồi quang phản chiếu. Bất tri bất giác, bên trong thức hải, từng đoàn ý thức hỗn tạp tự động xâu thành chuỗi dài, dần dần hình thành một thước phim ghi lại những gì bản thân hắn đã trải qua trong cả quãng đời ngắn ngủi của mình một cách chân thật hơn bao giờ hết.

Rất nhanh, Lập Thiên đã biết được chuyện gì vừa xảy ra với mình. Hắn đã thất bại, bị tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái dùng phi châm giết chết. Thân thể hắn đang nằm bên dưới, máu huyết nhuộm đỏ lam bào, từng thớ da thịt đang lạnh dần đi theo từng luồng âm phong hắt tới. Đối phương thì đứng ở kia, gã ta đang cười vang trời, tỏ ra vô cùng đắc chí với chiến tích của mình.

Lập Thiên bất đắc dĩ thở dài một hơi, không biết bản thân nên vui hay nên buồn cho kết cục này. Trước khi quyết định liều mạng với kẻ địch, hắn đã biết bản thân khó lòng sống sót trở về. Bị vây khốn trong Hắc Yêu Động, chạy trốn gần như là chuyện không tưởng. Dù hiện tại có thể dùng chút mưu kế giúp bản thân an toàn, nhưng đợi khi nhóm tu sĩ ma đạo khác tìm đến, kết quả cũng không khác biệt.

Cuối cùng, Lập Thiên lựa chọn xông lên. Không chỉ đơn giản vì biết bản thân đường nào cũng chết nên phải liều một phen, mà vì lương tâm của hắn buộc hắn phải làm ra một hành động quyết liệt hơn đối với cái ác và sự bất công đang hiện hữu trước mặt này.

Chết, thì sao nào? Lập Thiên hắn chưa từng sợ chết. Đối với loại người không có gì như hắn, chết ngược lại là một sự giải thoát. Hôm nay, dù chết dưới tay kẻ thù nhưng đây là một cái chết đầy vinh quang. Bởi vì điều này, hắn không cần hổ thẹn với què gia gia vì dũng khí yếu ớt, không cần hổ thẹn với tông môn vì đạo nghĩa nửa vời, càng không cần hổ thẹn với chính mình vì làm trái lương tâm.

Nhớ trước đây, khi quyết định đặt chân vào tu hành giới, ông lão đốn củi đã từng nói với hắn, tu hành tức là đi tìm lý tưởng bản thân muốn theo đuổi cả đời, giữ gìn bản tâm không suy thoái theo thời cuộc, không khuất phục số mệnh bất công định sẵn cho mình. Con đường tu hành, thuận thiên nhưng cũng nghịch thiên. Thế nhưng chỉ cần giữ vững bản tâm, không lo không thể cải biến số mệnh.

Ông ấy còn nói, hắn là người nên tu hành nhất thế gian này. Nếu hắn không tu hành, đời đời kiếp kiếp sẽ khổ. Nếu hắn tu hành, kiếp này có thể khổ gấp vạn lần, nhưng kiếp sau sẽ có một cơ hội giải thoát. Hôm nay hắn bị người ta giết chết, có lẽ đây chính là kiếp nạn hắn cần phải trải qua, cũng là cái giá phải trả để hắn có được kiếp sau tốt đẹp hơn.

Nghĩ đến đây, Lập Thiên liền nhớ đến bóng dáng ông lão đốn củi với nụ cười hàm hậu ấy. Lạ thay, khi hắn vừa nghĩ tới thì ông ấy đã xuất hiện ngay trước mặt. Ông lão dùng bộ dáng trầm ngâm suy tư nhìn hắn, đại loại như có vô số vấn đề muốn nói mà không thể nói được. Lập Thiên thấy thế bèn ngây thơ hỏi:

- Tiều phu tiên sinh, người từng nói qua, nếu ta tu hành, kiếp sau nhất định có thể giải thoát đúng không? Bây giờ ta đã tu hành rồi, nếu hôm nay ta chết, có phải kiếp sau sẽ khá hơn kiếp này hay không, một chút thôi cũng được?!

- Kiếp sau, ta muốn sinh ra trong một gia đình có cha sinh mẹ dưỡng chứ không phải là một đứa trẻ mồ côi được người ta nhặt về. Ta chỉ cầu có từng ấy thôi, người nói xem có thể không?!

Lập Thiên vừa nghĩ, một cảm giác lạc lõng như bủa vây tâm hồn nhỏ bé của hắn. Hắn cảm thấy thế gian thật cô đơn và lạnh lẽo. Nhiều lúc hắn cảm thấy cuộc sống quá đỗi vô vị và tẻ nhạt, cứ lặp đi lặp lại một số chuyện cũ rích, không có gì vui hết. Sau khi què gia gia chết đi, cuộc sống của hắn còn tồi tệ hơn nhiều. Cho đến khi đặt chân đến Ứng Thiên Tông, hắn mới cảm giác thế gian còn nhiều thứ mới mẻ cần khám phá. Chỉ tiếc rằng mới đến chưa lâu thì đã phải chết rồi.

Ông lão đốn củi vừa quan sát biểu cảm trên gương mặt Lập Thiên đồng thời nghiêng tai lắng nghe câu hỏi. Nghe xong, ông lão dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn vào đôi mắt hồn nhiên đến mức ngây thơ của tiểu hài tử chỉ độ mười tuổi trước mặt, đáy mắt nhiều hơn mấy phần phiền muộn. Một lát sau, ông lão khẽ thở dài một hơi, không nói không rằng quay đầu rời đi trước sự ngạc nhiên tột cùng của một mảnh đời bất hạnh.

Lập Thiên chợt cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Nhìn biểu hiện của lão tiều phu, hắn suy đoán yêu cầu bản thân vừa đưa ra hình như có phần thái quá rồi thì phải, thế nên ông ấy mới không chịu đáp ứng nguyện vọng của hắn. Nghĩ cũng đúng, dù sao hắn mới đặt chân vào tu hành giới không lâu, khó khăn gian khổ trải qua chưa nhiều, chỗ yêu cầu này tính ra vẫn còn hơi cao so với nỗ lực bản thân đã bỏ ra.

- Tốt thôi, không đầu thai thì không đầu thai, ta ở lại địa phủ cùng què gia gia là được chứ gì. Sống ở nơi nào không quan trọng, sống cùng ai mới quan trọng. Nếu âm tào địa phủ có què gia gia, ta nguyện đến đó sống cùng ông ấy vĩnh viễn. Trên thế gian này nào còn cái gì khiến ta phải luyến tiếc nữa đâu. Nhưng mà, phù đồ vẫn còn chưa kịp ở. Haiz

Đang cảm khái, bất chợt từ trong hư không, bóng dáng què gia gia chầm chầm xuất hiện. Đến khi hình ảnh không còn mơ hồ nữa thì cũng là lúc Lập Thiên quay đầu nhìn về nơi đó. Vừa nhìn thấy gia gia què, tâm trạng của Lập Thiên bỗng chùng xuống, hai dòng nước mắt khẽ lăn dài trên gò má. Dù đây chỉ là hình ảnh hư hoá thiếu chân thật, thế nhưng sắc thái cảm xúc nó diễn đạt còn chân thật hơn cả những gì chân thật nhất. Lập Thiên sụt sịt nói:

- Què gia gia, người đến đón Tiểu Thiên có phải không?! Tiểu Thiên rất nhớ người. Tiểu Thiên cô đơn lắm người có biết không?!

Trông thấy bóng dáng của què gia gia đang từng chút một tiến lại gần, Lập Thiên xúc động nói không nên lời, tâm tư giấu kín trong tận đáy lòng được đà tuôn ra như nước vỡ bờ, không kìm lại được. Hắn có vô số điều muốn nói với ông ấy, muốn hỏi ông ấy cho thật rõ ràng. Thế nhưng khi nhìn thấy ông, dường như tất cả mọi việc đều không còn quan trọng nữa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau thật lâu, không ai nói với ai lời nào, thế nhưng tâm ý giống như được câu thông làm một, những gì người này nghĩ người kia đều có thể hiểu biết rõ ràng. Trong thời khắc vi diệu đó, những sự tình có liên quan giữa Lập Thiên và què gia gia tự động bay lên bao phủ tâm trí, trong đó chứa đựng đầy đủ đáp án của những chuyện hắn muốn biết.

Đến lúc này Lập Thiên mới vô tình phát hiện ra, chỉ người chết mới có thể khám phá ra sự huyền diệu của thiên địa tạo hoá. Bằng chứng là thời khắc này đây, những sự tình què gia gia cố tình che giấu hắn trong suốt bao nhiêu năm không cần chính miệng ông ấy trả lời thì hắn cũng biết được tất cả, không sót thứ gì. Tâm tư Lập Thiên nhạy bén không kém, hắn biết đây là thời điểm duy nhất mà bản thân có thể tìm hiểu những chuyện xảy ra với què gia gia của mình khi còn sống.

Hắn thương què gia gia bao nhiêu, sự tò mò về quá khứ của ông càng lớn bấy nhiêu. Tuy thời gian hắn và ông ở bên nhau không lâu, thế nhưng tình cảm ông ấy dành cho hắn sâu bao nhiêu hắn biết rất rõ. Sự tình ông ấy bị ám sát nhiều khả năng có liên quan đến hắn, hắn cần phải biết được chân tướng sự thật.

Thần hồn Lập Thiên nhắm chặt đôi mắt, cẩn thận xem xét lại một lượt toàn bộ sự tình xảy ra từ lúc què gia gia bắt gặp hắn từ ngôi mộ cổ cho đến khi ông ấy qua đời, cố tìm ra lời giải cho tất cả mọi chuyện. Cứ thế, một loạt các hình ảnh và âm thanh xâu thành chuỗi dài tràn ngập tâm trí, chỉ trong chốc lát đã khiến Lập Thiên như bừng tỉnh đại ngộ.

Đúng theo nguyện vọng của Lập Thiên, thước phim lịch sử bắt đầu khởi chiếu. Màn cảnh đầu tiên xuất hiện là hình ảnh què gia gia tình cờ tìm thấy hắn trong ngôi mộ cổ cùng vẻ mặt đầy kinh ngạc và lo lắng của ông. Trước khi quyết định cứu hắn, ông đã dùng quẻ tượng suy diễn một lượt, còn phát hiện ra một bí mật động trời, bí mật có liên quan đến "Hỗn Nguyên Thiên Tử".

- ["Tiên Thiên Thai Trạch", tại sao đến hôm nay Hàm Quang Thiên Tinh vẫn xuất sinh ra tiên thiên thai chủng được chứ? Không thể nào, không thể nào!]

Sau khi phát hiện ra bí mật ấy, ông đã băn khoăn rất nhiều về quyết định cứu hắn hay không. Bởi vì việc làm này đồng nghĩa với ông đang gánh trên vai một mầm tai hoạ, mà phần tai hoạ này có thể cướp đi sinh mạng của ông bất kỳ lúc nào. Thế nhưng cuối cùng, ông đã không bỏ mặc hắn ở lại nơi đó, vẫn quyết tâm cứu hắn cho bằng được.

Nối tiếp đó là hình ảnh ông ấy phải bỏ ra rất nhiêu tiền của để thuê bà vú, thậm chí còn thuê các vị dược sư danh tiếng thăm khám cho hắn, chuyên dùng các loại linh đan bảo dược để cứu sống tính mạng của hắn, nuôi dưỡng hắn trưởng thành. Hình ảnh ông ấy tự tay bón cơm cho hắn ăn, dắt tay hắn đến lớp học tư, cõng hắn về nhà, tắm rửa cho hắn, dẫn hắn đi câu cá, gảy đàn cho hắn nghe, cùng hắn phân loại linh thạch...

Sau đó, những sự kiện trọng yếu khác cũng xuất hiện. Hình ảnh què gia gia ho lên từng đợt đến mức thổ huyết, tự biết tuổi thọ bản thân đã đến ngày tận. Hình ảnh ông ấy dùng thần lực rót vào hồ cầm, muốn biến nó trở thành người thân bầu bạn với hắn, cũng để bảo vệ an nguy của hắn lúc nguy cấp.

Hình ảnh què gia gia khi biết bản thân sắp gặp nguy hiểm cũng lựa chọn đối mặt, nhất quyết không chịu liên lụy đến người thân duy nhất của ông ấy, chính là Lập Thiên hắn. Bởi vì ông ấy biết, một khi ông chạy trốn, hắn sẽ trở thành con mồi để đám người kia câu dẫn ông. Nếu ông chết đi, đối phương biết được điều muốn biết, tính mạng của một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi sẽ không còn đáng ngại nữa.

Còn có cả hình ảnh ông ấy viết tâm thư gửi cho cha con nhà họ Mã, nguyện dùng toàn bộ tài sản bản thân tích lũy một đời cùng pháp môn tâm đắc nhất để đổi lấy sự bảo toàn tính mạng cho hắn. Nhờ thế mà tính mạng của hắn mới không bị đe doạ trong những ngày tháng sau đó, dù tính mạng đó còn rẻ rúng hơn cả con chó kiểng cha con họ Mã nuôi trong nhà.

Cuối cùng, trước khi tắt thở, què gia gia vẫn cố ngâm nga mấy câu thơ, từng câu từng chữ mang đậm bi thương khiến cho người ta chỉ cần nghe qua một lần sẽ ghi lòng tạc dạ, suốt đời khó quên.

"- Người hận đời quá ngắn.

- Mộng thanh xuân chưa kịp thắm đã phai.

- Kẻ trách kiếp quá dài.

- Đau khổ bi ai chảy hoài mà không cạn.

- Thiên địa cầm ca thán!

- Giang sơn khó dời, lòng người dễ đổi.

- Tại ta nông nỗi, chọn kiếp phù du."