Bên này, bị tiếng quát làm cho tỉnh hồn, Lập Thiên vội vàng điều chỉnh tư thế, cố che giấu nỗi sợ hãi đang bủa vây tâm trí. Một đạo thanh âm vừa nãy nghe y hệt tiếng hồ cầm của què gia gia khi còn sống, cộng với việc đám tu sĩ Trường Sinh Phái chẳng hiểu vì lý do gì người chết kẻ bị thương, Lập Thiên như nghĩ tới một loại khả năng nào đó, vội vàng nhìn lại chiếc hồ cầm trong tay.
- Quả nhiên là pháp bảo thượng giai, uy lực lại mạnh như vậy. Không biết què gia gia còn bao nhiêu bí mật đang giấu diếm ta nữa. Haiz
Lập Thiên âm thầm cảm khái mấy câu, thử dùng tay gõ gõ hồ cầm, sau đó lại bày ra bộ dáng như cao thủ dùng kiếm, chậm rãi dơ hồ cầm lên cao, nhắm thẳng vị trí tên thiếu đà chủ đang đứng, dự định chém xuống một nhát. Theo hắn, nếu hồ cầm là một kiện pháp bảo thượng giai, khẳng định một kích tới đây uy lực sẽ không thua kém một kích ban nãy.
Trông thấy cử động bất ngờ này của Lập Thiên, tên thiếu đà chủ đang cật lực bình ổn khí tức cũng bị doạ giật nảy mình, tóc gáy dựng ngược, mồ hôi đầy trán. Gã sớm biết bản thân trúng kế, nhưng không ngờ sát cục lại đến nhanh như vậy. Từ đầu chí cuối gã một mực giả vờ như không có chuyện gì, chỉ muốn đối phương không nhận ra mình bị thương, thế mà kết quả vẫn bị đối phương nhìn thấu.
Lúc này, e rằng đối phương vì biết gã bị trọng thương, vận động khó khăn, muốn tận dụng thời cơ tung ra đòn chí mạng, chính thức kết liễu đi cái mạng của gã. Sợ quá, tên thiếu đà chủ miễn cưỡng làm ra tư thế phòng thủ, một chưởng tụ ở trước người, sẵn sàng nghênh đón sát chiêu của Lập Thiên bất cứ lúc nào.
Đối diện, Lập Thiên càng bất ngờ hơn, hắn vốn chỉ định kiểm tra công năng của chiếc hồ cầm này một chút, trước tiên tìm hiểu cách sử dụng nó cái đã. Thế mà tên thiếu đà chủ này vừa nhìn đã hiểu sai ý mình, nhầm tưởng mình chuẩn bị tung sát chiêu lấy mạng gã mà chủ động phòng thủ, thật hết chỗ nói.
Vù một tiếng, Lập Thiên chém xuống một nhát. Vù vù, lại chém thêm hai nhát. Vù vù vù, lại ba nhát xuất ra. Thế nhưng lạ thay, không có bất kỳ sự tình gì phát sinh cả. Chiếc hồ cầm lúc này vẫn trơ ra như một thanh gỗ mục, không hề phát ra hàng loạt kiếm quang có uy lực cường đại như trước đó.
Tên thiếu đà chủ thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ bản thân suy nghĩ quá nhiều. Dù sao đối phương chỉ mới là một đứa trẻ, nắm được pháp khí lợi hại trong tay cũng chưa chắc đã sử dụng được, huống hồ trong người tên này còn chẳng có chút tu vi nào.
Nghĩ đến đây, tên thiếu đà chủ nhìn Lập Thiên với ánh mắt cổ quái, nhiều hơn mấy phần hoài nghi đầu óc của cái tên tiểu tử chính đạo này có vấn đề gì hay không?! Lập Thiên thì khác, hắn vẫn đang chăm chú quan sát biểu hiện của hồ cầm. Chẳng qua thử tới thử lui một hồi mà kết quả không có gì khác biệt, hắn quay sang nghi ngờ phán đoán của bản thân có chỗ không đúng đắn.
- Chiếc hồ cầm này là vật bất phàm thì không cần phải bàn cãi, thế nhưng nó có phải là pháp khí hay chỉ là một cây đàn có cấu trúc đặc biệt thì khó nói rồi. Què gia gia dùng nó diễn tấu, cũng chưa thấy mang đi đánh nhau bao giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên cây đàn này bị sử dụng sai mục đích. Nếu thực như thế, ta dùng thanh hồ cầm này đi giết địch hình như có chỗ không thoả đáng.
- Lại nói các loại pháp khí pháp bảo thượng giai được tu sĩ coi trọng là vì bản thân bọn chúng tự mang linh tính, có khả năng cảm ứng được chủ nhân gặp nguy hiểm để xuất thủ tương trợ. Chỉ bất quá loại pháp bảo như thế thường rất khó chế ngự, không phải ai cũng khiến nó nhận chủ được, huống hồ ta không có chút tu vi nào, còn cây hồ cầm này cũng không tính là vật thân hữu.
- Nếu như vậy, khả năng duy nhất là trong chiếc hồ cầm này đang phong ấn một loại lực lượng nào đó, mà một đao của tên thiếu đà chủ vừa hay phá giải tầng phong ấn kia, khiến cho cỗ lực lượng bên trong bùng phát ra, phản kích trở lại. Đây có lẽ mới là cách lý giải đúng đắn nhất cho tình huống xảy ra vừa rồi.
Lập Thiên suy ngẫm một lúc, sau cùng vẫn có được lý giải phù hợp. Chỉ bất quá hắn không bận tâm nhiều vào chuyện này. Bí mật mà què gia gia giấu diếm hắn còn ít hay sao, một cái hồ cầm chưa tính là thứ gì to tát cả. Việc hắn cần làm lúc này là làm sao tận dụng uy thế nó mang lại, bảo vệ tính mạng bản thân mới là điều trọng yếu nhất.
Đối diện đó, tên thiếu đà chủ vừa nhìn chằm chằm cây hồ cầm trong tay Lập Thiên vừa gầm gừ trong họng. Đối phương năm lần bảy lượt tính kế thủ hạ của gã, còn hại gã ăn liền một đống thua thiệt như vậy, gã nuốt không trôi cục tức này. Bằng sự từng trải của mình, gã không thể không nhìn ra thủ đoạn của vị cao nhân đang giấu diếm trong chiếc hồ cầm cũ kỹ kia.
Loại thủ đoạn bảo mệnh này là thứ rất phổ biến trong tu hành giới, thường là các trưởng bối trong gia tộc, môn phái thi triển lên người hậu bối hoặc các loại pháp bảo thượng giai, nhằm bảo vệ tính mạng của hậu bối trong thời khắc nguy cấp. Không nói đâu xa, chính bản thân gã cũng có tận mấy món, mà chiếc bảo giáp đang mặc trên người là một trong số đó.
Càng nghĩ càng đau lòng, gã còn tự trách bản thân đáng nhẽ ra ngay khi thấy đối phương chọn tới chọn lui các loại pháp khí pháp bảo, chọn cái gì không chọn mà lại chọn chiếc hồ cầm hỏng thì gã phải nhìn ra rồi mới phải. Thế mà chỉ vì chút kiêu căng tự phụ nhất thời quên béng đi mất, hại bản thân xuýt chút toi luôn cái mạng, còn pháp khí pháp bảo gia tộc truyền lại thì bị hư hại nặng nề.
- Tiểu tử khá lắm, giết thủ hạ của ta, hủy trường đao của gia tộc ta, còn khiến Long Lân Huyết Giáp cha ta cho ta bị hư hỏng nặng. Món nợ này, một cái mạng của ngươi là trả không đủ. Đợi bổn thiếu chủ giết ngươi xong, họ hàng thân thích của ngươi ta cũng sẽ cho người giết sạch, gà chó không tha.
Tên thiếu đà chủ gầm lên giận dữ, sát khí càng lúc càng nặng. Song song với thương thế đang dần hồi phục là sát cơ đằng đằng dâng lên như thủy triều. Đáng tiếc, những lời lẽ ấy đối với ai có hiệu quả không biết, nhưng đối với Lập Thiên thì không có bất kỳ tác dụng gì. Lập Thiên nghe xong vẫn bình tĩnh như thường, hắn không sợ là vì hắn làm gì có thân thích nào đâu.
Từ khi què gia gia chết đi, hắn đã trở thành cô nhi không nơi nương tựa, không có nhà để về rồi. Nếu bây giờ chính hắn cũng chết, tất cả sẽ chấm hết. Giả sử tên thiếu đà chủ này tìm tới mỏ linh thạch giết luôn cái tên Mã Hùng kia, hắn còn cầu không được nữa là.
Trước đó, bản thân hắn không có chỗ dựa vững chắc cho nên mới phải tùy đối phương doạ dẫm. Bây giờ trong tay đã có hồ cầm siêu uy lực, sợ đếch gì cái tên thiếu đà chủ này. Gã muốn bắt nạt mình, mình vì cái gì không thể bắt nạt gã chứ. Nghĩ thế, Lập Thiên tự tin dơ cao hồ cầm, lạnh giọng nói:
- Hah, ngươi chẳng qua nhờ vào một kiện bảo giáp mới có thể sống sót đến giờ phút này, lại còn mạnh miệng. Muốn giết cả nhà ta sao, còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã! À quên, cần phải hỏi cả ý kiến hồ cầm trong tay ta trước đã!
Nghe xong câu này, tên thiếu đà chủ thẹn quá hóa giận, bỗng chốc nộ khí xung thiên, mặt mày đỏ bừng như lửa. Đối phương lại dám dùng cái câu bản thân gã vừa nói ban nãy để đáp trả mình, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, thế nào một thiếu chủ như gã có thể nhẫn nhịn. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám ăn miếng trả miếng với gã như vậy cả, tên này là người đầu tiên.
Tên thiếu đà chủ siết chặt hai tay, Long Lân Huyết Giáp lần nữa bộc phát huyết quang rực rỡ, sẵn sàng tung ra một kích toàn lực. Thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt đầy bình tĩnh của Lập Thiên, gã không dám xông lên, ngay cả chưởng lực cũng không dám đánh tới.
Trải qua nhiều chuyện động trời như vậy, tinh thần cảnh giác của gã đã đạt đến cực hạn. Gã cảm thấy lời nói của Lập Thiên giống như đang dùng khích tướng kế, còn cái trò múa máy hồ cầm để phô trương thanh thế thất bại hồi nãy thực chất là diễn kịch câm cho gã xem mà thôi.
Nếu lúc này gã chủ quan lơ là, cho rằng cây hồ cầm ấy đã mất đi hiệu lực mà ra tay xuất thủ, nhiều khi sẽ trúng phải gian kế của cái tên tiểu tử chính đạo dởm này thêm lần nữa. Bằng tình huống hiện tại, nếu gã lại trúng thêm một kích tương tự thì đến thần tiên cũng không cứu nổi.
Bên trong hồ cầm kia rõ ràng lưu lại một loại lực lượng cực kỳ mạnh mẽ, suy đoán có thể là kiếm âm do cao thủ Kim Đan kỳ hoặc Độ Kiếp kỳ lưu lại. Chỉ có thần thông của nhân vật cường đại bậc ấy mới đủ khả năng phá vỡ bảo đao và xé rách bảo giáp trên thân gã một cách nhanh chóng và lặng lẽ như vậy. Hiển nhiên, bằng loại lực lượng đó, một tu sĩ luyện khí như gã không cách nào chống đỡ được, kể cả phái chủ đích thân xuất thủ thì cũng không được.
Kẻ này đang ở thế yếu bỗng dưng lớn lối như vậy rõ ràng là có phần nắm chắc, e rằng sự tình không đơn giản như những gì bản thân nhìn thấy. Trước đó không lâu, đám thủ hạ dưới trướng của gã đã nhận lấy thất bại thảm hại dưới tay kẻ này, hiện tại gã không thể không hành động cẩn trọng.
Gã tự tin rằng nếu hai bên liều mạng một trận, bản thân chưa chắc đã thua. Một khi xuất ra thủ đoạn bảo mệnh, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Chỉ bất quá sự tình kia chỉ năm ăn năm thua, cái giá phải trả quá lớn, trong khi bản thân gã vẫn còn sự lựa chọn khác tốt hơn nhiều, không cần thiết làm ra loại sự tình cùng đường bí lối kia làm gì. Nhất là khi bản thân đã phá hỏng hai kiện pháp khí thượng giai rồi, nếu hủy thêm cái nữa, một khi vác mặt về nhà sẽ bị cha gã đánh chết vì cái tội không biết dùng não mất.
Tên thiếu đà chủ vừa suy nghĩ kế sách vừa dùng ma công hấp thu huyết nhục của mấy tên thủ hạ đã chết bồi bổ tu vi, còn dùng ma khí chữa trị nội thương do mấy đạo kiếm âm kia để lại, ánh mắt không một giây một khắc nào rời khỏi chiếc hồ cầm trong tay Lập Thiên, chỉ sợ trúng phải ám chiêu thêm lần nữa.
- Khoan đã! Hồ cầm, kiếm âm, sao lại nghe quen tai như vậy?
Đột nhiên tên thiếu đà chủ như nghĩ ra chuyện gì đó, sắc mặt đại biến, ánh mắt mở tròn như quả trứng gà, càng nhìn vào chiếc hồ cầm trong tay Lập Thiên một cách chăm chú hơn. Nhãn pháp mở ra, hình dáng chiếc hồ cầm lờ mờ cũng trở nên sáng rõ như đặt ngay trước mắt, từng chi tiết trên thân đàn, từng vết xước do binh khí lưu lại đều hiện rõ trong tròng mắt của gã.
Lúc này đây, một đoạn ký ức không mấy tốt đẹp với Trường Sinh Phái hiện lên. Chính bởi sự tình này, phái chủ bị thương nặng phải làm ra quyết định đoạt xá chuyển sinh, còn mấy vị trưởng lão thì một đi không trở lại trong kế hoạch ám sát đó. Trận đánh ấy đã trở thành một điểm đen trong đầu gã về sự khốc liệt của giới tu hành bắc phương hiện tại, quá khứ và cả tương lai.
Chỉ bất quá dù tang chứng vật chứng có đủ nhưng tên thiếu đà chủ vẫn chưa dám tin đây là sự thực, cho nên sau một lúc đắn đo, gã liền hướng Lập Thiên hỏi dò.
- Thì ra ngươi chính là thân nhân của lão nhân què kia?!
Đùng một tiếng, câu nói vừa rơi vào tai, Lập Thiên chết điếng người ngay tức khắc. Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi đã đủ để hắn hiểu ngay ra mọi chuyện.
Hắn vì cái gì muốn đến Ứng Thiên Tông, vì sao phải đánh cược cả tính mạng vào chuyến phù chiếu khẩn cấp thập tử nhất sinh này chứ? Mục đích chẳng phải chỉ có một, báo thù cho què gia gia hay sao?
Bây giờ, kẻ đó đang ở trước mặt rồi. Dù kẻ này không đủ năng lực ra tay giết chết ông ấy, chỉ cần nói lên lời ấy thì rõ ràng chính gã ta cũng có tham gia trong lần ám sát đó, gã chính là đồng bọn. Đồng bọn của kẻ thù chính là kẻ thù, đều đáng chết như nhau cả.
- Thì ra các ngươi chính là kẻ đã hại chết Khuyết Cầm gia gia?!
Lập Thiên lên tiếng đáp lời, cũng gián tiếp nói lên chân tướng mà tên thiếu đà chủ muốn biết. Nghe thế, tên thiếu đà chủ cười phá lên, cảm thấy vui mừng khôn xiết vì công lao bản thân sắp lập được có khả năng bù đắp thiệt hại bản thân gây ra.
- Haha, vậy thì sao nào? Ngươi biết cũng vậy, không biết cũng thế, có gì khác biệt. Nói cho ngươi biết cũng chẳng sao, tuy ta không phải là người tận tay giết chết lão già kia, nhưng cũng tham gia vào kế hoạch đó. Cái tiện mệnh của lão tính trên đầu ta cũng được, tính cho đám cẩu mệnh này cũng tốt. Chỉ bất quá, ngươi làm được gì chúng ta chứ?
- Ta đã nói hôm nay ngươi phải chết, vậy thì chắc chắn hôm nay ngươi phải chết. Hôm nay, ta để hai ông cháu ngươi đoàn tụ một chỗ!
Tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái ngửa mặt cười vang, khí thế trên người càng bạo tăng dữ dội. Tuy gã đang bị thương, thế nhưng để giết một người không có tu vi như Lập Thiên vẫn dễ dàng như giết một con kiến. Chỉ bằng cây hồ cầm trên tay Lập Thiên là không đủ để hắn giữ mệnh, đây là sự thật. Gã có vô số phương pháp giết chết Lập Thiên mà không khiến món pháp bảo đó phát xuất uy lực.
Lúc này đây, Lập Thiên đang hăng hái bỗng trở nên trầm mặc, sự tức giận sớm đã biến thành oán hận và căm thù mất rồi. Hắn chợt nhận ra, hung thủ sát hại què gia gia và kẻ đã giăng sẵn đủ các loại âm mưu quỷ kế để giết chết các sư huynh đệ đồng môn của hắn là một bọn. Thậm chí những kẻ này còn muốn đuổi cùng giết tận, muốn cùng hắn không chết không thôi.
Trước đợt phù chiếu này, thù oán giữa tu sĩ Ứng Thiên Tông và Trường Sinh Phái chỉ dừng lại ở lý niệm tu hành bất đồng. Thế nhưng kể từ hôm nay trở đi, bản chất sự việc đã không đơn thuần như vậy nữa, hai bên đã trở thành kẻ thù không đội trời chung, chính tà thế bất lưỡng lập, chỉ có thể một mất một còn.
Dù là vì bản thân, vì què gia gia hay vì tông môn, hắn cũng chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, liều mạng! Đám tu sĩ ma đạo này không chết, vậy thì hắn chết. Thắng cũng được, thua cũng tốt, dù sao chết một cách thanh thản vẫn tốt hơn nhiều so với sống trong cảnh dằn vặt lương tâm, hổ thẹn với chính mình.
Nếu hắn chạy trốn, con đường tu hành ngày sau cũng trở thành vô vọng. Ngay cả kẻ thù đứng sừng sững trước mặt còn không dám đối diện, sợ sống sợ chết, lo được lo mất. Thế thì tương lai dù tu vi có cao đến mấy cũng bị chướng ngại tâm lý này trói buộc, không cách nào phá bỏ tâm ma để trở thành chính mình chứ đừng nói là tuyệt thế kiếm tiên độc bá thiên hạ.
- Trả mạng lại cho què gia gia nhà ta!
Không nghĩ ngợi thêm, Lập Thiên dứt khoát vung hồ cầm lao tới. Cơn giận khiến hắn chỉ muốn ngay lập tức giết chết đối thủ, báo thù cho ông nội què đáng thương của mình. Trong đầu hắn lúc này là hình ảnh què gia gia hiền từ đạm mạc, sống một đời giản dị bộc trực, không màng lợi danh, không tranh phú quý. Hình ảnh ấy thân thuộc bao nhiêu, đẹp đẽ bao nhiêu, ấm áp bao nhiêu.
Thế mà què gia gia đùng một cái ra đi không lời từ biệt, khiến cho cuộc đời của hắn đang yên đang lành bỗng nhiên hoá thành một chuỗi tháng ngày thống khổ không có hồi kết, chuỗi thời gian ấy chẳng khác một trận cực hình ném lên thân một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi.
Càng nghĩ cơn giận càng lớn, Lập Thiên liều mạng lao tới tên thiếu đà chủ, phút chốc đã không quản sống chết của bản thân, chỉ muốn giết chết kẻ thù lớn nhất đời mình này. Chỉ tiếc rằng, vô lực chính là vô lực, giận dữ có lớn đến mấy cũng không khiến một phàm nhân biến thành bậc thánh thần tu vi thông thiên được.
- Không biết tự lượng sức mình. Tiểu tử, đi chết đi!
Tên thiếu đà chủ Trường Sinh Phái thấy thế chỉ nhếch miệng một cái ra vẻ khinh bỉ, quát lớn một câu. Dứt lời, chỉ nghe vút vút mấy tiếng, hơn mười chiếc phi châm nhỏ như ngón tay bất ngờ từ trong ống tay áo của gã bay ra, hướng vào vô số yếu huyệt trên người Lập Thiên đâm tới. Tốc độ của phi châm quá nhanh, ít nhất thì so với một phàm nhân không chút tu vi như Lập Thiên, chúng đã vượt xa khả năng chống đỡ.
Phập phập phập, vô số tiếng xuyên thấu vang lên. Thân thể Lập Thiên đang nguyên vẹn bất chợt xuất hiện mười mấy lỗ máu, tất cả đều nằm ở vị trí trọng yếu trên cơ thể. Giữa trán, yết hầu, tim, khí hải đan điền, hai vai, chấn thủy, khớp chân, háng, bàn chân, giường như tất cả đều bị phi châm xuyên thủng, một số còn kẹt lại ở đó, khiến cơn đau càng bộc phát dữ dội hơn.
Ngay tức khắc, Lập Thiên đang trên đà lao nhanh tới bị vô số phi châm chặn đứng, thân thể khựng lại giữa đường. Hắn chợt cảm thấy toàn thân đau nhức kịch liệt, cơn đau chạy thẳng lên não, khiến cho miệng của hắn muốn hét lên nhưng không thể hét nổi, sức lực rất nhanh bị vắt cho cạn kiệt.
Thân thể Lập Thiên run lên từng đợt, hắn chợt cảm thấy ở vùng cổ, một đạo hơi ấm mãnh liệt đang lan tỏa ra xung quanh. Không cần nhìn cũng biết viên sa thạch ở cổ đã bị đánh vỡ, nhiệt lực của nó đã làm cả phần ngực của hắn nóng ran như lửa đốt.
- Haha haha, tiểu tử, mệnh trung chú định hôm nay ngươi phải chết, ngươi muốn sống đến ngày mai cũng không thể. Đáng lẽ ra ngươi phải chết từ năm năm trước cùng với lão già kia rồi, có thể sống đến hôm nay chính là phúc phần của ngươi lớn.
- Bất quá không sao hết, hôm nay ta giúp hai ông cháu ngươi đoàn tụ một chỗ, cũng coi như làm chút việc thiện, cứu đời giúp người. Haha haha
Ầm một tiếng, sau tràng cười man rợ là một chưởng từ tay tên thiếu đà chủ nối tiếp bắn ra nện thẳng vào ngực Lập Thiên, lập tức khiến ngực hắn lõm xuống, trái tim bị đánh nát, thân thể va mạnh vào tượng đá ma thần lần nữa, hồ cầm trong tay lộc cộc rơi xuống đất.
Ồng ộc, máu từ miệng Lập Thiên chảy ra như suối, sinh khí hư thoát không phanh, rất nhanh hai mắt đã lạc thần, sinh cơ tàn lụi. Cơn đau nhức toàn thân không còn, đổi lại là sự nhẹ nhàng thanh thoát đến cùng cực, giống như khi thể xác nặng nề mất đi, thần hồn hóa thành cơn gió lơ lửng giữa trời vậy. Lập Thiên nằm ở nơi đó, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần hang, thế nhưng đã không còn nhìn thấy gì nữa.