Nghiên cứu đánh giá hồi lâu mà vẫn không thể tìm ra bất cứ phương án nào hữu hiệu để tìm kiếm bảo vật bên trong địa cung, Lập Thiên buồn bực quay lại chỗ cũ, chán nản ngồi phệt xuống đất, chẳng buồn động tay động chân gì nữa. Từ lúc tiến nhập Thần Tuyết Sơn đến nay, lúc nào hắn cũng có cảm giác đầu óc không đủ dùng, từ đầu chí cuối đều bị sự an bài của vị cao nhân xây dựng ra nơi này dắt mũi hết lần này đến lần khác, bực mình hết chỗ nói. Cổ nhân từng nói sau cơn họa hại thì đến đại cơ duyên, đằng này đại cơ duyên còn chưa thấy đâu thì cái mạng muốn rơi rụng hết mấy bận rồi.
Lập Thiên biết rõ, món pháp bảo mà Hàn Tuyết Liên lấy được chắc chắn không phải là thần cung của Huyền Âm Thần Nữ, bởi vì thế gian chẳng có cây thần cung nào hình dáng kỳ quặc như thế cả, mà bên trong họa đồ cũng đã khắc họa chân thật chiếc thần cung của Huyền Âm Thần Nữ từng sử dụng, hoàn toàn không giống loại đồ vật trên tay nàng ta. Nếu hắn đoán không nhầm thì món pháp bảo kia để ở đó chỉ là để thử xem ai là người có duyên với kiện thần cung được lưu giữ tại đây mà thôi, còn kiện thần cung chân chính hẳn là đang giấu trong mấy tầng địa cung này.
Chỉ bất quá biết thì biết đó, nhưng hắn có thể làm gì được đây. Ở trong phiến mê cung vừa to vừa rộng lại vừa phức tạp này, đừng nói trong tình huống bản thân không thể sử dụng pháp thuật, kể cả có cho phép sử dụng tu vi thoải mái đi nữa thì khả năng tìm thấy bảo vật trong một sớm một chiều cũng là chuyện mơ mộng viển vông. Huống hồ dựa theo năng lực tư duy của người xây dựng ra phiến địa cung này mà nói, làm sao không nghĩ tới việc tạo thêm mấy tầng cạm bẫy để tránh người có lòng tham nhòm ngó cơ chứ. Nếu cứ đi lại lung tung, có khi đến chết còn không biết là chết thế nào.
Khổ nỗi giờ có muốn rút lui cũng không thể được, bởi vì dùng tay không trèo lên vách đá trơn trượt cao hàng ngàn trượng là điều không khả thi, chưa kể hiện nay lối đi đó đã bị thiên la địa võng bủa vây, ruồi muỗi bay không lọt, chỉ cần sơ hở một tí là thịt nát xương tan ngay. Thôi thì tới cũng chết, lùi cũng chết, chi bằng ngồi một chỗ chờ chết cho nó lành, dù sao mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa, hãy tha thứ cho tất cả để tâm hồn thanh thản trước khi đi về chốn vĩnh hằng, đó mới là chân đạo lý nha. Nghĩ tới đây, Lập Thiên bèn dùng ánh mắt đầy u oán nhìn về phía Hàn Tuyết Liên, trong đó ẩn chứa không biết bao nhiêu sắc thái cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời.
Trùng hợp thế nào, trong lúc tinh thần Lập Thiên đang trong trạng thái cùng cực tuyệt vọng thì một tia hy vọng chợt lóe lên trước mắt. Không biết vì nguyên cớ gì mà chính vào lúc này, Điệp Băng Hoa trong tay Hàn Tuyết Liên đang nằm im bỗng dưng động đậy. Giống như bản năng của sinh vật sống, Điệp Băng Hoa dương hai cánh nhỏ lên cao rồi vỗ xuống, tốc độ mỗi lúc một nhanh dần, mất vài giây đồng hồ đã không khác gì một con bươm bướm đang bay là mấy, rồi bất ngờ từ trong lòng bàn tay Hàn Tuyết Liên phóng vụt ra.
Điệp Băng Hoa hoá thành hồ điệp không ngừng vỗ cánh bay múa vòng quanh, cứ lượn lờ trước mặt hai người như vũ công diễn hội cung đình, không rõ có mục đích gì. Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên mải mê quan sát hành vi kỳ lạ này của hồ điệp, không hề hay biết ở trong u minh có một loại lực lượng cổ xưa đang trỗi dậy, không ngừng dẫn dắt hồ điệp tìm đến địa phương mà nó đang cư ngụ. Hồ điệp bay múa càng lâu, linh quang toả ra càng nồng đậm, mà tốc độ câu thông với loại lực lượng huyền bí kia cũng tăng lên đáng kể. Không lâu lắm, hồ điệp dường như đã xác định ra phương hướng cụ thể, thân hình khẽ chao đảo một cái, ý tứ như ra hiệu cho hai người đi theo nó.
- Tiểu nha đầu, ngươi mau nhìn xem, liệu có phải nó muốn dẫn chúng ta đi tìm thần cung hay không?
Lập Thiên nhanh chóng nhận ra dụng ý của hồ điệp, khẽ lên tiếng hỏi thăm. Hàn Tuyết Liên cũng giống Lập Thiên, giờ này đã nhận thức được ý đồ của nó, tuy nhiên nàng không trả lời mà chỉ lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của nó. Đến khi thấy hồ điệp hướng phía trước bay đi thì nàng mới lẳng lặng bám theo, trước sau đều không nói nửa lời. Thấy vậy, Lập Thiên dù không hiểu đầu đuôi mô tê gì cũng chẳng còn cách nào khác ngoài bám đuôi theo tới.
Hồ điệp dẫn hai người đi từ tầng một xuống tầng hai, rồi từ tầng hai đến tầng ba, tầng bốn. Đến tầng bốn, nó bay vòng quanh một vòng như để xác định phương hướng rồi bắt đầu hướng về hang động phía bên trái, liên tục quẹo trái ba lần liên tiếp, sau đó lại quẹo phải hai lần, rồi lại sang trái một lần, rồi lại sang phải ba lần... Theo chân hồ điệp, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên vừa đi vừa ôm ngực, mặc dù trái tim đập loạn lên nhưng cả hai phải cố gắng điều tiết nhịp thở cho thật nhẹ nhàng.
Ban đầu, hai người vẫn còn nhớ được đường đi, tuy nhiên chỉ sau một lúc thì tất cả đều mù tịt, cơ hồ chẳng thể nhớ nổi bản thân đang ở vị trí nào trong cái bộ rễ cây khổng lồ này nữa. Đi mãi đi mãi, không biết thời gian trôi qua bao lâu thì cuối cùng cả hai cũng đến được nơi cần đến. Từ xa xa, ánh sáng mơ hồ phát ra từ trong bóng tối đã nói lên tất cả. Tiến đến nơi mà hồ điệp chọn làm điểm dừng chân, Lập Thiên và Hàn Tuyết Liên đều đồng thời ngây dại. Tận mắt trông thấy kiện thần khí của Huyền Âm Thần Nữ đang nằm ngay trước mặt, ai cũng khó mà kiềm chế được cảm xúc vui sướng đang mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Trong khi đó, hồ điệp từ khi dẫn cả hai người tới đây thì vẫn chưa nghỉ ngơi dù chỉ một giây một khắc, nó đang tích cực hoàn thành công đoạn cuối cùng trong sứ mệnh của mình, khôi phục Điệp Băng Thần Cung. Xung quanh tầng cấm chế bảo hộ pháp cung, từng mảnh từng mảnh phong ấn dần dà bị linh khí phiêu miễu tản ra từ hai cánh của hồ điệp làm cho phân rã. Thời gian trôi qua càng lâu, càng nhiều lực lượng phong ấn bị làm cho suy yếu, đến khi linh quang trên thân hồ điệp ảm đạm đi thì tầng cấm chế cuối cùng cũng bị chọc thủng.
Chỉ nghe tách một tiếng, tiếng va chạm giữa hai mảnh thủy tinh thanh thúy ngân vang, pháp cung đang đặt trên giá ngọc bất chợt phát sinh chấn động dữ dội. Hồ điệp sau khi phá dỡ tầng phong ấn cuối cùng vậy mà bay đến khuyết khẩu nằm ở trung tâm thân cung rồi khảm nạm vào đó, cũng đồng thời đánh thức linh tính của kiện thần khí đã ngủ say hàng vạn năm. Chỉ trong chớp mắt, thân cung đang trong suốt bất chợt hiện lên vô số tầng linh quang sặc sỡ muôn màu, ban đầu chỉ quây quần ở trung tâm thân cung, về sau từng đạo từng đạo linh quang như chọc thủng thân cung rồi chạy thẳng đến hai đầu, hình thành từng sợi tơ xanh xanh đỏ đỏ đan xen lẫn nhau.
Những đạo linh quang không ngừng chảy dọc thân cung, đến khi thân cung không còn trong suốt mà biến thành màu đỏ chót như dung nham thì nó cũng tự động rời khỏi giá ngọc rồi bay đến trước người Hàn Tuyết Liên. Có vẻ như thần cung vừa hồi sinh thì đã nhận ra nàng chính là chủ nhân chuyển thế của nó cho nên không hề chậm trễ mà vỗ cánh bay đến bên nàng, chủ động để nàng nắm giữ. Theo một đường bay tới, không khí xung quanh bị linh lực toả ra làm cho dao động tạo thành gợn sóng dạt ra hai bên, vô cùng khí thế. Đáp lại, Hàn Tuyết Liên bình thản dơ tay lên, linh lực toàn thân bùng nổ, cẩn thận nắm lấy thân cung, tuy nhiên chẳng cảm thấy gì bởi vì thần cung còn nhẹ hơn cả lông vũ.
- Ta hiểu ra rồi, ta hiểu ra rồi. Thì ra món bảo vật kia chính là một phần của thần cung, chả trách linh tính lại cường đại đến như vậy. Nguyên lai chỉ có người lấy được bảo vật phía trên mới có thể thông qua nó thu được thần cung chân chính được cất giữ ở mấy tầng địa cung bên dưới, còn người có ý định đi đường băng ngõ tắt để chiếm đoạt thần cung thì kết quả chỉ có thể là chết mất xác trong địa cung này mà thôi.
Tròn mắt quan sát nửa ngày, Lập Thiên cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Thực tế kiện pháp bảo được trưng bày ở phía trên chỉ là một phần của thần cung, hậu nhân thần tộc đặt nó ở đó khả năng là muốn thông qua nó xác định xem ai là chuyển thế của Huyền Âm Thần Nữ. Bởi vì chỉ có Huyền Âm Thần Nữ chuyển thế thì mới có thể lấy được nó, và cũng chỉ người lấy được nó thì mới tìm thấy được thần cung chân chính được giấu diếm bên trong mấy tầng địa đạo này.
- Kỳ công, đúng là quá kỳ công rồi đi.
Lập Thiên vừa nghĩ vừa gật đầu, cảm thấy rất là mãn ý với trí thông minh tuyệt đỉnh của bản thân. Chỉ bất quá mới nghĩ tới đây, hắn vội vàng dụi mắt mấy lần, đành phải nhìn Hàn Tuyết Liên bằng con mắt khác. Cổ tịch có nói pháp khí của Huyền Âm Thần Nữ để lại chính là chờ cái chuyển kiếp của nàng, vậy chẳng lẽ nói chuyển thế của nàng chính là tiểu nha đầu họ Hàn này ư? Chuyện này sao có thể chứ?!
Đối diện, thấy Lập Thiên không nhìn thần cung mà cứ nhìn mình chằm chằm, Hàn Tuyết Liên chợt cảm thấy khó chịu vạn phần. Ở chung được một thời gian, nàng biết Lập Thiên không phải loại người háo sắc, thấy gái là mờ mắt. Tuy rằng hắn rất tham tài, nhưng cũng không phải cái loại cứ thấy của là nhào tới tranh đoạt cho bằng được. Chung quy vẫn là người có nguyên tắc làm việc, tương đối đáng tin cậy. Chỉ là ánh mắt kia có chỗ mờ ám, nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng.
- Tiểu tử thối, ngươi làm gì mà cứ nhìn ta chằm chằm vậy?
Thấy phản ứng bất thiện của Hàn Tuyết Liên, nét hoài nghi trên mặt Lập Thiên càng tăng thêm mấy phần, trầm trọng hỏi:
- Ngươi còn dám hỏi ta? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã biết trước tất cả mọi chuyện rồi đúng không? Nếu không thì tại sao gặp phải nhiều tình huống bất lợi như vậy mà ngươi vẫn có thể bình tĩnh như thế được? Hơn nữa ta còn nhớ mấy hôm trước ngươi từng nói khi tiến vào Thần Tuyết Sơn thì luôn cảm thấy khí lực sung túc, tu vi dùng không bao giờ cạn. Bây giờ nghĩ lại, nếu ta đoán không nhầm thì Huyền Âm Thần Nữ và Huyền Âm Thần Pháp của Hàn gia ngươi là cùng một cội, còn ngươi thì chính là...
Lập Thiên miệng thì mạnh dạn hỏi, tuy nhiên thâm tâm lại không biết bản thân muốn nhận được câu trả lời như thế nào. Trước đây khi nghiên cứu thông tin về Thần Tuyết Sơn và Huyền Âm Thần Nữ, hắn đã từng đặt ra nghi vấn về tuyệt học Huyền Âm Thần Pháp của Hàn gia từ đâu mà có. Thế nhưng lúc đó hắn có quá ít thông tin, cơ bản không thể khẳng định bất kỳ điều gì.
Giờ đây thì khác, Hàn Tuyết Liên cùng hắn thâm nhập Thần Tuyết Sơn, lại năm lần bảy lượt vượt qua vô vàn chướng ngại để đoạt lấy thần khí của Huyền Âm Thần Nữ để lại, nói hai bên không có quan hệ thì ai mà tin. Lập Thiên vừa suy nghĩ vừa nhìn Hàn Tuyết Liên, bộ dáng không phải hỏi cho vui mà hoàn toàn nghiêm túc. Hàn Tuyết Liên thấy thế thì hai tay chắp ra sau lưng ra vẻ cũng hoàn toàn nghiêm túc, trả lời:
- Nếu ta nói ta không hề biết gì, tất cả đều là cơ duyên xảo hợp, ngươi có tin không?!
Lập Thiên quả quyết đáp:
- Tất nhiên là không!
Hàn Tuyết Liên nghe thế thì lập tức nổi điên, quát ầm lên:
- Vậy ngươi còn hỏi ta làm cái gì? Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, dù sự thật có như lời ngươi nói đi chăng nữa thì đã sao? Bằng một ngoại nhân như ngươi, có tư cách gì mà đòi biết bí mật của Hàn gia ta? Ta là nể mặt ngươi vì đã giúp ta thuận lợi lấy được bảo vật về tay nên mới chân tâm thật ý trả lời ngươi, vậy mà cái tên tiểu tử thối nhà ngươi đã không biết tốt xấu còn dám nghi ngờ bổn tiểu thư, ngươi nghĩ ngươi là ai?
Trước câu trả lời nửa chân thành nửa đùa cợt của Hàn Tuyết Liên, Lập Thiên cũng không biết có nên tin tưởng hay không. Dù sao lời nàng ta nói cũng đúng, hắn là ngoại nhân, thực sự không có tư cách tìm hiểu bí mật của Hàn gia. Nhưng nói đi thì phải nói lại, rõ ràng từ trước khi vào đây, biểu hiện của vị tiểu nha đầu này không giống như đã biết trước mọi chuyện nha, chẳng lẽ nói tất cả đây đều là cơ duyên xảo hợp ư? Ngẫm nghĩ một lúc, Lập Thiên quyết định tạm thời gác mọi chuyện sang một bên, đợi về tông môn hẵng tính. Giờ đây bảo vật đã lấy được rồi, tìm đường thoát ra khỏi nơi này mới là việc cấp bách. Bọn họ đi mất ba bốn ngày, đảm bảo giờ này chắc đám người Triệu Tử Phục ở bên ngoài sẽ nháo nhào lên cho mà xem.
- Mà thôi, tạm thời bỏ qua chuyện đó đi, trước tìm đường trở ra hẵng nói. Ta và ngươi hẹn với Tử Phục huynh chỉ đi một lúc rồi về, thế mà loáng cái đã mất mấy ngày, chắc chắn bọn họ đang rất lo lắng. Trước đó đi vào ta quên đánh dấu đường đi mất rồi, bây giờ không biết đường nào mà lần nữa. Ngươi xem thế nào gọi tiểu bảo bối kia ra dẫn đường đi.
Hàn Tuyết Liên nghe thế thì nhếch miệng cười, trong đầu thì đồ án hình cái cây cùng bộ rễ dài loằng ngoằng của nó đang hiển hiện ra. Từ đồ án đó cho thấy, rễ cây đi xuyên trong lòng núi, tiến ra sát mép của ngọn núi. Hiện tại hai người đang ở phần cuối của hang động, hiển nhiên không khó đoán ra phía sau vách đá nhiều khả năng là vách núi, đó cũng chính là lối ra hai người cần tìm. Nếu là vậy, cứ phá vách đá ra chẳng phải sẽ có đường rồi sao?
- Không cần phiền phức như vậy, theo tính toán của bổn tiểu thư thì lối ra đang nằm ngay trước mắt chúng ta rồi!
Lập Thiên nghe xong mà ngẩn ngơ, cảm giác như bản thân nghe nhầm, buột miệng hỏi lại:
- Hả? Ngươi nói lối ra đang ở ngay trước mặt chúng ta ư?
Vừa nói, trong đầu Lập Thiên cũng đang căng não suy nghĩ về tính toán của Hàn Tuyết Liên. Dù sao hắn là nam nhân, không muốn thua kém nữ nhân về mặt trí tuệ nha. Thế cho nên nghe đối phương nói thì hắn không vội kết luận đúng sai mà tích cực phân tích nguyên nhân sâu xa khiến Hàn Tuyết Liên đưa ra kết luận đó. Suy nghĩ một hồi Lập Thiên cũng hiểu ra lý do, bất quá nhìn lại vách đá vừa dày vừa cứng trước mặt thì dũng khí không đề lên nổi.
- Tiểu nha đầu, ngươi nói nghe thì dễ lắm, nhưng bằng sức của ta và ngươi mà đòi phá vỡ vách đá này ư, nằm mơ đi. Đừng nói trong phiến không gian này không thể sử dụng tu vi, kể cả có sử dụng tu vi thì hai người chúng ta cũng phá không nổi nó đâu.
Hàn Tuyết Liên hức một tiếng rồi dơ thần cung trong tay lên trước mặt Lập Thiên, tự tin nói:
- Tiểu tử, ngươi không nhìn xem trong tay bổn tiểu thư là cái gì?! Có nó, đừng nói một cái địa cung nho nhỏ, dù là mặt trời ta cũng bắn rụng cho ngươi xem! Ngươi có tin không?