Chương 138: Tinh Hà Vạn Giới Vĩnh Thế Đạo Thánh Chí Tôn

Ở xa xa phía dưới chân núi, bọn người Tử Phục đã đứng đợi từ bao giờ. Bọn họ chỉ đứng ngay trước phạm vi pháp trận tồn tại, nhìn vào chỉ thấy lờ mờ một vài sự việc xảy ra. Nhưng đang chăm chú nhìn, ai cũng đột nhiên cảm giác được có sự nguy hiểm đang tới. Mặc dù chưa biết là gì, nhưng rõ ràng là thực lực rất mạnh. Vèo vèo vèo, mấy đạo điệp tiễn cái thì bay sát trên đầu Tử Phục, cái bị bay xoẹt dưới chân Nhạc Lãnh Pháp, cái thì bay sượt qua eo một tên đệ tử. Mỗi một đạo linh tiễn đi qua, không gian bị xé ra, nhiệt lượng rất lớn, đốt cho lông tóc cháy xém bốc mùi khét lẹt, y phục cũng rách ra lỗ chỗ. Tốc độ linh tiễn nhanh đến độ nếu có dùng Viễn Li thuật, cũng có thể chết ngay khi không gian chưa kịp mở ra. Khi linh tiễn bay qua, tất cả sắc mặt xanh như đít nhái, miệng mồm mắt mũi chân tay vẫn giữ nguyên trạng thái, không dám nhúc nhính. Ai cũng cảm giác được hồn của mình đã thoát ra khỏi thân thể, hồi lâu sau mới quay trở lại. Mấy người nhìn nhau thở dốc, mặt mày khó coi, nhìn y phục thì rách rưới, tóc tai bù xù, thở dài ngao ngán. Chưa hết bàng hoàng thì từ trong pháp trận từng luồng linh quang chớp động liên tục lao ra, tóc gáy mấy người dựng đứng thêm lần nữa, trong lòng cảm thấy không ổn liền sau đó dùng Viễn Li thuật độn không cách xa mấy chục trượng. Nhưng lần này không phải là linh tiễn xông ra mà là từng bóng dáng quen thuộc xuất hiện, trên người vô số vết thương từ chân lên đầu, người băng tay người bó chân, người che ngực, người lại buộc bụng, y phục rách rưới lung tung, lại còn dính máu me đã khô lại bệt vào nhau, một thực cảnh mà ai nhìn cũng kinh hồn khiếp vía. Tử Phục miệng lắp bắp hỏi: Thượng Quan sư huynh, đây là có chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy? Thượng Quan Tán Tiên bất đắc dĩ lắc đầu nói: Chúng ta trở về trước đã, nơi đây không tiện ở lâu. Nói xong Tử Phục nhìn qua phía Phá Thiên chốc cũng phát hiện ra chân hắn bị thương không nhẹ, nhanh chóng tiếp cận một tay dìu hắn trở về. Mà bên kia Nhạc Lãnh Pháp thấy Tuyết Liên cũng bị thương, vội vàng chạy lại lấy trong ngực ra một lọ linh dược đưa cho nàng, nói: Muội cầm lấy. Tuyết Liên không khách sáo nhận lấy, mỉm cười nói lời cám ơn, rồi sau đó lại được Nhạc Lãnh Pháp dìu trở về. Hôm trước chính là Phá Thiên và Tuyết Liên dìu Tử Phục và Nhạc Lãnh Pháp trở về, mà hôm nay. Cái tình cảnh này xem ra, quả thực là ông trời trêu ngươi quá rồi.

Đi dọc đường, Tử Phục liên tục hỏi Phá Thiên mọi chuyện xảy ra, cũng không phải quan tâm đến an nguy của hắn, mà là muốn dò hỏi xem có gặp cơ duyên gì không. Khi nghe Phá Thiên kể đến tuyết lang chết đầy đất, nội đan không kịp lấy liền phải đi ra, Tử Phục gương mặt như đưa đám, muốn khóc mà khóc không nổi, xoa bụng tiếc hùi hụi, thực sự là đau đến đứt từng khúc ruột, rồi lại đổ trời trách đất, bảo số mình xui xẻo, cơm đưa vào miệng còn rơi ra. Phá Thiên hiểu ý của hắn, trong bụng lôi ra bốn năm viên tuyết lang nội đan quăng qua, Tử Phục ánh mắt sáng lên, dường như quên mất mọi chuyện vừa rồi, chưa kịp cám ơn liền nghe tiếng Phá Thiên nói với theo sau: Số nguyên đan này là đệ vội vàng nhặt được, cho huynh một nửa, Lãnh Pháp huynh một nửa. Ngay lập tức sắc mặt Tử Phục còn khó coi hơn lúc nãy, ánh mắt tối sầm, rất không nguyện ý chia một nửa nguyên đan cho Nhạc Lãnh Pháp. Dù sao như lời Phá Thiên ước đoán, mười mấy tên đệ tử kia, người ít cũng có hơn mười viên, nhiều lại có vài ba chục viên, hắn ngay đến năm viên cũng không có, thế nào lại chịu được thiệt thòi lớn như vậy. Sau đó, còn nghe kể về thần cung mà Tuyết Liên lấy được, mặt Tử Phục còn đen hơn, lắc đầu không nói gì, chỉ dìu Phá Thiên đi về. Nhạc Lãnh Pháp biết Tử Phục là sợ thua kém tài nguyên, bị tụt lại phía sau, cho nên mới sinh ra buồn bã như vậy. Nói gì thì nói, chỉ riêng thần cung mà Tuyết Liên đoạt được, coi như kiện pháp khí này đã là một món hời vô cùng to lớn của chuyến đi này.

Sau khi trở về tông môn, những bảo vật kia đều được thu lại một chỗ, dù cho là cái đỉnh trồng hoa hay Điệp Băng cung đều được thu lại, mang tới chỗ của năm vị trưởng lão xem xét quyết định. Đại trưởng lão cầm trên tay Điệp Băng cung nghiên cứu một hồi, khen: Đúng là một kiện thần khí tốt, nhưng ta cảm thấy thần khí này muốn sử dụng vẫn còn thiếu cái gì đó, tạm thời chưa nghĩ ra, các sư đệ thử xem qua một chút. Nhị trưởng lão cầm thần cung lên, khí lực tuôn ra rót vào thân cung, nhưng vẫn không khiến cho cây thần cung này phát ra uy lực, nhìn một chút cũng đưa cho tam trưởng lão, nói: Quả thực như vậy, khí lực của ta không kém đến mức không thôi động được thần khí này, chỉ là khí lực không tương thông, không dung hợp được với nó. Lần lượt tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão thay nhau cầm lên, nhưng kết quả không khác. Ngũ trưởng lão đánh giá một hồi lâu, mới chậm rãi nói: Theo lời mô tả của Tán Tiên, ta nghĩ thần cung này có liên quan đến xuất thân của Hàn gia, nhưng cụ thể thế nào, chúng ta không tiện can thiệp, càng không thể chỉ vì thần cung mà khiến cho hai bên xảy ra tranh chấp không đáng có. Theo ta nghĩ, đây là cơ duyên của bọn trẻ, vẫn nên là trả lại cho chúng thì tốt hơn. Bốn trưởng lão còn lại tất nhiên có chút không nỡ, nhưng xét kỹ mà nói dù có để lại, cơ bản cũng chỉ là một thứ vô dụng để chưng cho đẹp, không bằng vẫn nên giao cho chủ nhân của nó. Nhưng đại trưởng lão sợ tin này đồn ra sẽ khiến nhiều kẻ tham muốn tranh đoạt, nên quyết định thay Tuyết Liên giữ lại, đặt ở trong Trữ Bảo lâu chuyên lưu giữ pháp bảo của Ứng Thiên tông, do tam trưởng lão quản lý. Sau đó mọi người nhìn sang cái đỉnh cũ kỹ mà Thượng Quan Tán Tiên mang về từ tuyết sơn, bên ngoài đỉnh chạm trổ phù văn kỳ quái, dưới đất trên trời, bên trong lại không nhìn ra là thứ gì, chỉ thấy khói mờ mờ bay ra, linh khí phía trên nhàn nhạt, phía sâu hơn lại dày đặc. Lật ngược thì thấy bên dưới là những pháp trận cổ xưa khó hiểu. Đỉnh này không biết làm từ nguyên liệu gì, một màu đen thùi lùi, nhám như bột tro, mới nhìn có vẻ giống pháp bảo của tà ma ngoại đạo, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy thiên địa linh khí vô cùng thực chất, âm dương rõ ràng, không nhiễm bất kỳ lệ khí nào. Năm người thay nhau sờ mó, nhìn qua một lượt, tam trưởng lão như nhớ ra một điển tích nào đó, vội nói: Các vị sư huynh sư đệ, có khi nào đây là Thiên Địa đỉnh hay không? Bốn vị trưởng lão khác giật mình, trong lời nói có chút run run, từng tiếng từng tiếng đồng thời phát ra: Thiên Địa đỉnh ư, có chắc là nó không? Năm người mười con mắt nhìn nhau, chăm chú quan sát thêm một lần nữa, sau khi khẳng định đây là Thiên Địa đỉnh mới mừng rỡ cười lớn, khiến cho bên ngoài đám đệ tử cũng không hiểu có chuyện gì, lén lút đưa mắt ngó vào trong. Mà tại đó, năm người nâng niu Thiên Địa đỉnh một cách cực kỳ cẩn thận, tam trưởng lão là người am hiểu nhất về các loại bảo vật thượng cổ cho nên mới được giao cho quản lý Trữ Bảo lâu, mô tả từng chi tiết về Thiên Địa đỉnh, nói: Thiên Địa đỉnh là pháp bảo do một vị cổ thần luyện chế, chỉ nghe nói người này rất thích trồng hoa, trong vườn có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thiên địa vô cùng khó gặp. Nhưng phàm là một số loài kỳ hoa chỉ mọc ở một số điều kiện khắc nghiệt, một là chí âm chí hàn, hai là chí dương chí hỏa, cho nên mới lao tâm khổ tứ nghiên cứu chế tạo ra đỉnh này. Bên trong đỉnh có thuần âm thuần dương chi khí tạo thành, thiên linh địa thổ, pháp trận cấm chế dày đặc, không gian vô cùng rộng lớn, có thể dùng ý niệm tạo ra rất nhiều loại môi trường đặc biệt, trồng được bất kỳ một loại dị thảo nào. Hơn nữa trong đỉnh lại ẩn chứa pháp trận hấp thu thiên địa chi khí, dù chỉ là một thảo mộc bình thường trồng vào, dược tính cũng cao hơn bên ngoài rất nhiều, qua thời gian dài liền mở ra linh trí, tương tự như nhân sâm ngàn năm có thể phát hiện ra người muốn thu thập nó mà trốn chạy. Bốn người khác vừa ngắm nhìn cái đỉnh, vừa nghe tam trưởng lão thuyết minh, gật đầu liên hồi tỏ vẻ rất ưng ý. Tứ trưởng lão vừa nghe qua, có phần động tâm, bởi nàng chưởng quản Kỳ Đan điện, linh đan diệu dược nếu có những loại pháp bảo như thế này cung cấp nguyên liệu, thì chẳng phải một bước mà lên trời hay sao. Trong bụng đắn đo suy nghĩ, định mở miệng hỏi ý kiến của bốn trưởng lão còn lại, thì nhị trưởng lão đã cướp lời: Ta xem món thần khí này phẩm chất còn cao hơn cả thần cung kia, xem ra là nên giữ lại. Đại trưởng lão vừa nghe, liền đã nhớ đến một người, nói: Trúc sư tổ xưa nay rất thích trồng cây, các sư đệ xem nếu chúng ta mang vật này tới cho người, người sẽ vui đến mức nào? Bốn vị trưởng lão kia dừng lại, chẳng ai nhớ ra chuyện này cho nên khi nghe đại trưởng lão nhắc nhở, lúc này cảm xúc có phần hổ thẹn. Xét về bối phận thì bọn họ nhỏ hơn Trúc lão tổ không biết bao nhiêu bậc, nay có bảo bối lại quên mất người cần nhớ. Tứ trưởng lão nghe đến, liền quên ngay suy nghĩ trước đây, cũng không nói gì thêm, bụng nghĩ: Bây giờ xem ra mình nếu cần dùng đến, có thể trực tiếp đi mượn sư tổ, sẽ đơn giản hơn rất nhiều rồi.

Nguyên đan tuyết lang kia mặc dù cũng là dược liệu trị thương có tiếng, nhưng thế gian không đến nỗi chỉ có mỗi nó mới trị được nội thương, luyện đan thuật của Ứng Thiên tông cũng không chỉ để nhìn cho vui. Cuối cùng năm vị trưởng lão chỉ thu lại một ít, còn lại đều phân chia đều cho các đệ tử, tránh việc mọi người xoi mói lẫn nhau. Ngoài ra còn phát xuống một loạt Tiềm Linh đan, linh thạch thượng đẳng giúp các đệ tử nâng tu vi lên mấy thành, coi như bù đắp công lao của họ vất vả suốt một tháng qua. Rõ ràng lần này sư môn giải quyết mọi chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, ai ai cũng không hề thắc mắc, ngược lại vui mừng khôn xiết. Những người bị thương cũng được trị liệu thương thế cho lành hẳn, tông môn chi trả toàn bộ tổn phí. Tuyết Liên sau khi nghe sự tình các trưởng lão quyết định thay nàng bảo quản Điệp Băng cung trong lòng có chút không vui, về sau nghĩ lại càng cảm thấy có lý. Hiện nay nàng thực lực không đủ, giữ một kiện thần khí như vậy bên người sẽ rất dễ gặp rắc rối ngoài ý muốn, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng. Bên ngoài đám đệ tử ngoại môn bàn tán xôn xao, không phải vì những thứ tông môn cho họ, mà ai cũng cho rằng Tuyết Liên vận mệnh quá tốt nên sinh lòng ngưỡng mộ, càng ngưỡng mộ bao nhiêu càng ganh tỵ bấy nhiêu. Có một tên đệ tử nói: Con gái Hàn thành chủ quả thật hơn người, không những xuất thân quyền quý, diện mạo xinh đẹp, công pháp hơn người, bây giờ lại có được thần binh lợi khí, xem ra ai làm rể của Hàn gia là kẻ có phúc mấy đời rồi. Có mấy tên phụ họa theo, nói: Ta cũng muốn, ta cũng vậy, ta, còn ta nữa.