Chương 5: Xuyên toa Tinh Giới

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Phụ trách: Vô Tà Team

Trong phòng.

Chu Tĩnh nặng nề nằm phịch xuống giường, ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà tới xuất thần, trong lòng rất hỗn loạn.

Lúc đầu, quy hoạch tương lai của hắn là như thế này --- Thi đậu trường đại học trọng điểm, sau này tìm việc cũng đơn giản hơn. Công việc của hắn không cần lương cao, chỉ cần có thể ở đây tiếp là được, tốt nhất là có thể kiếm được việc gần nhà một chút.

Bởi vì anh cả và anh hai đã tách ra, mỗi người đều có tương lai riêng, đều ra ngoài ở, rất ít khi về nhà. Mà cha mẹ ở nhà lại lớn tuổi, ba người em trai em gái còn lại đang tuổi vị thành niên, đứa lớn nhất mới mười một tuổi, rất cần được chăm sóc.

Kiểu gì cũng phải có một đứa vị thành niên ở lại chăm sóc gia đình. Mà hai người anh trai của hắn không muốn chậm trễ tiền đồ, vậy chỉ có thể trông chờ vào hắn gánh lấy trọng trách này. Quy hoạch sau khi tốt nghiệp của Chu Tĩnh là tìm một công việc ở gần đây để tiện chăm sóc cho gia đình.

Mà về phần sự nghiệp cộng với tiền đồ của mình, cứ từ từ lo, có thể đợi tới khi em trai em gái trưởng thành rồi lại lo tới cũng không muộn. Hắn không có ham muốn lập nghiệp quá mạnh, hắn cảm thấy mình còn trẻ, còn có thể chờ thêm một thời gian, không cần phải gấp gáp vội vã như hai người anh trai.

Chỉ là…

Cưỡng chế di dân đột nhiên xuất hiện đã làm rối loạn kế hoạch của hắn.

Về chính sách của nhà nước, hắn không có lời gì để nói, nhưng thái độ của người trong nhà thật mẹ nó khiến người ta ấm lòng.

Thời đại tinh tế, vì đủ loại nhân tố mà tình cảm gia đình trở nên nhạt nhòa hơn, nhưng dù tình cảm giữa mọi người trong gia đình có hơi lạnh nhạt, Chu Tĩnh vẫn luôn cẩn thận giữ gìn, hắn cảm thấy dù gì bọn họ cũng là người nhà.

Chỉ là hắn quý trọng người nhà… Nhưng dường như người nhà không quý trọng hắn lắm. So với việc giữ hắn lại, cha và các anh hắn lại càng hi vọng trong nhà có thêm một người di dân tinh tế, bởi người này có thể mang tới nhiều lợi ích trên con đường phát triển sự nghiệp của họ… Hoặc có lẽ là, tất cả mọi người kháng cự không muốn trở thành di dân tinh tế, cho nên mới đổ nó lên đầu hắn.

“Hi sinh một mình mình để tạo phúc cho cả nhà?”

Chu Tĩnh ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà một hồi, sau đó mới quay đầu, nhìn khắp phòng.

Bên cạnh bàn thiếu mất một góc, phía trên có quấn một vòng băng dính, đây là phần tôi đã đập hỏng năm chín tuổi. Trên cán treo rèm cửa thiếu mất hai cái móc, đó là vì lúc tôi còn trẻ, đang chuuni, đã dùng móc câu làm khuyên tai, còn không cẩn thận vứt mất. Hẳn đó là chuyện lúc hai tuổi rưỡi nhỉ? Trên tường dán đầy poster của “Siêu Năng Tranh Tài”, hẳn từ năm mười ba tuổi tôi đã trở thành khán giả trung thành của chương trình này. Mà các poster trên tường kia là các tuyển thủ người mẫu tôi từng thích…

Còn có ở đây… Ở kia…

Ánh mắt Chu Tĩnh chậm chạp cẩn thận đảo qua từng góc nhỏ trong căn phòng mười hai mét vuông này.

Hắn đã ở trong căn phòng này hơn mười năm, khắp nơi lưu đầy vết tích sự sống của mình.

Ngoài cửa sổ là phong cảnh quen thuộc hắn đã nhìn hơn mười năm, mặt trời chiều xa xa bị chếch qua một bên, hệt như phủ thêm một lớp áo giáp rực rỡ cho thành phố này. Xe bay bị hạn chế tốc độ chậm rãi bay qua giữa các tòa nhà cao tầng, phía xa xa, bảng quảng cáo trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng đã sáng lên, bắt đầu chuyển đổi đủ loại màu sắc, hệt như đang tuyên bố buổi tối đã tới rồi.

Nơi này có người nhà và bạn bè quen thuộc của hắn, có đường phố và cao ốc quen thuộc, hắn đã sống ở nơi này suốt thời thanh xuân.

Mặc dù hai thành thị cách nhau rất xa, nhưng ít nhiều gì cũng ở dưới cùng một bầu trời. Mà khoảng cách giữa tinh cầu với tinh cầu lại xa tới mức gần như không thể chạm tới.

Di dân tinh tế hệt như tận thế, có người muốn đi, nhưng có người lại muốn ở lại. Có người muốn từ bỏ quá khứ, theo đuổi phúc lợi di dân, cũng có người không muốn rời khỏi vùng đất mình sinh sống đã lâu, sau này khó có thể gặp lại cha mẹ bạn bè.

Từ nhỏ tới lớn, Chu Tĩnh chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ rời khỏi nơi này. Hắn không muốn đi… Chỉ là không ai có thể giúp hắn, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

“Chỉ cần bốc trúng danh ngạch cưỡng chế di dân, trừ tình huống đặc biệt, nếu không nhất định phải phục tùng sắp xếp của chính phủ mà tiến hành di dân… Tình huống đặc biệt?

Chu Tĩnh tự lẩm bẩm, bỗng nhiên ánh mắt khoanh vùng vào poster Siêu Năng Tranh Tài.

Hắn xoay người ngồi bật dậy, lấy di động ra tìm hiểu điều khoản về chính sách phụ trợ của siêu năng giả. Ánh mắt đảo qua đủ loại chính sách rườm rà, cuối cùng ngừng lại ở một điều trong số đó, nhỏ giọng đọc ra:

“Phàm là người phù hợp với định nghĩa “siêu năng giả”, không nằm trong phạm vi điều động cưỡng chế di dân tinh tế. Nếu ngẫu nhiên rút trúng danh ngạch cưỡng chế di dân sẽ được miễn trừ vô điều kiện, không cần thông qua phê duyệt, người nhà trực hệ cũng có thể hưởng quyền lợi này.”

“Siêu năng giả… Nếu như ta trở thành siêu năng giả là có thể miễn trừ cưỡng chế di dân, cũng không cần để người nhà phải gánh…”

Chu Tĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt hơi sáng lên.