Chương 6: Xuyên toa Tinh Giới (2)

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Phụ trách: Vô Tà Team

Liệu có khi nào… Ngày mai tỉnh lại, ta sẽ trở thành siêu năng giả không?

Nhấc tay trời sập, giậm chân đất sụt, dù thế giới lớn cỡ nào đi nữa ta cũng có thể thích đi đâu thì đi đó?

Hắn không nhịn được mà mơ tưởng hão huyền một hồi, cuối cùng vẫn bị thực tế đánh tan huyễn tưởng. Tát nhẹ một cái lên mặt, hắn thở dài một hơi.

Có mấy cách trở thành siêu năng giả, thuốc biến đuổi gien, tri thức siêu năng, biến dị… Nhưng đây đều là những thứ người bình thường không thể nào tiếp xúc tới được.

Thuốc biến đổi gien là sản phẩm bị chính phủ quản lý nghiêm ngặt, không thể tìm thấy trên giá hàng, còn không thể mua qua mạng, người thường muốn mua cũng không tìm được con đường để mua. Mà việc truyền bá kiến thức siêu năng cũng được kiểm soát nghiêm ngặt, bình dân không cách nào tiếp xúc tới.

Về phần biến dị, biết phải tới đâu mới tìm được hoàn cảnh hoặc hạng mục thực nghiệm có thể giúp mình biến dị? Hơn nữa chỉ cần tham gia là có thể bảo đảm sẽ biến dị được sao? Đại khái là mình sẽ bị dằn vặt thành hình dạng kỳ quái, cực kỳ đáng sợ rồi rời khỏi thế giới này.

Sau khi công đồng chính phủ nghiêm cấm việc truyền bá phi pháp tri thức siêu năng và quản lý vật phẩm siêu năng, người thường chỉ có một cách để trở thành siêu năng giả, đó chính là “thức tỉnh”.

Nhưng thiên phú là rào cản lớn nhất của con người, gần như ngay lúc sinh ra đã được quyết định bạn có tư chất thành siêu năng giả hay không.

Qua nhiều năm như vậy mình vẫn không thức tỉnh siêu năng lực, trông cậy vào việc có thể thức tỉnh ngay lúc này thật đúng là hơi không thực tế. Ký thác hi vọng vào chuyện xác suất thấp như vậy thật chẳng khác gì khi đi vệ sinh không có giấy lại gửi hi vọng vào việc có giấy rơi từ trên trời xuống.

“Siêu năng giả…” Chu Tĩnh nhìn chằm chằm poster Siêu Năng Tranh Tài, ánh mắt phức tạp.

Khi còn bé, hắn cũng giống với rất nhiều đứa bé khác, cũng từng ảo tưởng mình có thể trở thành siêu năng giả. Chỉ là theo tuổi tác càng ngày càng tăng, hắn dẫn không còn hi vọng xa vời nữa, chấp nhận thực tế có lẽ đời này mình chỉ là một người bình thường.

Nếu phải đưa ra một ưu điểm của bản thân, có lẽ đó là đầu óc đủ tỉnh táo. Hắn biết mình không có tài trí phi phàm, không có gia thế hơn người, không có nghị lực kinh người, tuy trông cũng đẹp trai nhưng còn chưa đẹp tới mức có thể tranh miếng ăn với ông trời… Nói ngắn lại, hắn là một người bình thường không có gì lạ.

Về sau, đại khái hắn sẽ làm công việc hắn không thích cũng không ghét, sống từng ngày bình thản. Hắn sẽ giống với vô số người thường khác, an phận mà làm một linh kiện giúp xã hội vận chuyển, công lao lớn nhất của hắn là sinh sản ra đời sau, cống hiến nhân khẩu vì sự nghiệp khuếch trương văn minh nhân loại của liên minh tinh tế.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi hắn sẽ mở Siêu Năng Tranh Tài ra xem mấy siêu năng giả phi thiên độn địa, sau đó tràn ngập chờ mong mà chứng kiến cuộc sống muôn màu muôn vẻ của “siêu nhân loại”… Nhưng dù có chờ mong thế nào đi nữa, thế giới đó cũng không phải thế giới thuộc về hắn.

“Ai, vẫn phải nghĩ tới biện pháp khác thì hơn."

Chu Tĩnh xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi, xóa bỏ phương án “trở thành siêu năng giả” ra khỏi đầu.

Mặc dù thái độ của người nhà khiến hắn đau lòng, nhưng hắn vẫn cố gắng để mình không suy nghĩ nhiều nữa, bởi hắn biết nó chẳng có ích gì cho tình cảnh hiện tại của mình.

Hắn ép buộc bản thân phải phấn chấn lại, phải nghĩ biện pháp giúp mình thoát khỏi khốn cảnh cưỡng chế di dân này.

Nhưng mỗi một biện pháp hiện lên trong đầu đều bị hắn loại bỏ… Nếu có thể dễ dàng tránh cưỡng chế di dân như vậy, tên của nó đã không bị gán lên hai chữ “cưỡng chế”. Cộng đồng liên hợp tinh tế đã tỏ rõ, bọn họ có quyết tâm và kiên định vì mục tiêu kiếm đủ di dân mở rộng tinh tế.

Càng vắt óc nghĩ biện pháp, Chu Tĩnh lại càng cảm thấy bế tắc. Việc tương lai đột nhiên thoát cương khiến người ta bàng hoàng ngơ ngác.

Bất tri bất giác, mặt trời chiều đã hạ xuống, màn đêm lơ lửng giữa trời.

Từ đầu tới cuối, chẳng có ai tới gõ cửa phòng hắn.

Hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ xem mình nên đi con đường nào. Chẳng biết từ lúc nào cơn buồn ngủ lặng lẽ kéo tới, mí mắt dần nặng nề, suy nghĩ chìm vào hỗn độn nửa tỉnh nửa mê.

Thời gian phảng phất như đã kéo thành một sợi tơ mỏng, đủ loại tâm trạng mông lung xẹt qua hệt như đèn kéo quân.

Ngày thơ ấu khiến người ta hoài niệm, tương lai thoát khỏi quỹ tích, mộng tưởng đã bị chôn vùi từ lâu, nhân sinh như đã được định trước, thực tế khó có thể thoát khỏi…

Đủ thứ ảo ảnh chìm nổi trong đầu, hóa thành mộng cảnh không cách nào nói rõ cũng không cách nào tả rõ, hệt như thời gian đã biến thành một bức tranh, quá khứ và tương lai đều mở ra ngay trước mắt, phảng phất như mình đã đứng ở một thời không cao hơn, yên lặng quan sát một đời tầm thường của mình.

Mà trong lúc hắn đang mơ màng, nửa tỉnh nửa mê…

Đột nhiên có tiếng sấm nổ vang trong đầu.

Ầm ầm!!!

Rung động như điện giật xẹt qua mỗi một dây thần kinh, thân thể Chu Tĩnh run mạnh một cái, chỉ chớp mắt cơn buồn ngủ đã tiêu tán.

Hắn vô thức mở mắt.

Giờ khắc này, thế giới đã thay đổi.