Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Phụ trách: Vô Tà Team
Chương 4: Chẳng lẽ cha không cảm thấy áy náy chút nào sao (2)
Chu Tĩnh đã hiểu thâm ý của cha, mất mát khó có thể miêu tả bằng lời xông thẳng lên đầu.
Nói không chừng Chu Duy An không nghĩ đây là xui xẻo, trái lại còn cảm thấy đây là niềm vui ngoài ý muốn.
--- Trong nhà có sáu đứa con, để một đứa đi xa đổi lấy việc thăng quan tiến chức, đồng thời còn có thể dùng danh nghĩa chính sách của quan phương để thuyết phục bản thân mình yên tâm thoải mái nhận lấy sự “ban tặng” này…
Cho nên rõ ràng ông ấy có thể đệ trình xin hủy, cố thử xem có thể không cần khiến người nhà phải chia lìa hay không, nhưng Chu Duy An lại không muốn làm vậy, hẳn đây mới là nguyên nhân thật sự.
Hai người nhìn nhau, không khí như ngưng trệ, trở nên căng thẳng trầm mặc.
Người mẹ đang ngồi bên cạnh há miệng mấy lần, lại không biết phải nói xen vào như thế nào.
Dường như nhận ra bầu không khí đang cứng đờ, ba người em trai em gái vốn đang giành giật nhau cũng dừng lại, tò mò chuyển mắt qua lại giữa Chu Tĩnh với cha Chu Duy An.
Trên môi em trai năm tuổi toàn là bơ bánh kem, nó trừng to mắt, ngơ ngác nhìn Chu Tĩnh, khó hiểu hỏi:
“Anh ba, ba chọc anh mất hứng à?”
“… Ăn bánh gato của em đi, đây là bánh anh mua bằng tiền tiêu vặt của em đấy, em không ăn thì đưa đây anh ăn.”
“Nằm mơ! Một miếng cũng không để lại cho anh!” Em trai vội vàng vùi mặt vào bánh ngọt.
Chu Tĩnh vươn tay vuốt gáy em trai, miễn cưỡng cong môi tạo thành nụ cười.
Em trai em gái còn nhỏ tuổi, không rõ đã có chuyện gì xảy ra, Chu Tĩnh cũng không định giải thích, chuyện này chỉ cần người lớn bọn họ chú ý là được rồi.
Chu Duy An tằng hắng một tiếng, mở miệng phá vỡ trầm mặc:
“Đây là chính sách cưỡng chế, cho dù con không muốn đi, phía quan phương cũng sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế. Huống hồ, người trẻ tuổi ra ngoài xông xáo cũng không phải chuyện gif xấu, con không cần phải mâu thuẫn. Cứ nghĩ lại xem, dù sao hiện tại con cũng chưa tìm được việc, chỉ cần đi di dân, phúc lợi chính phủ sẽ trực tiếp sắp xếp công việc cho con, con còn không phải đăng ký vào trường đại học danh tiếng làm gì cho phiền. Như vậy không phải rất tốt ư? Cả đời này con cũng không cần rầu rĩ vì kế sinh nhai nữa.”
Chu Tĩnh im lặng một hồi, nói nhỏ: “Con biết phúc lợi di dân rất tốt… Nhưng con vẫn muốn ở lại.”
“Chuyện này không phải do con quyết định, con phải đi di dân, cũng chỉ có thể đi di dân, cha không phải đang thương lượng với con!” Chu Duy An vỗ mạnh lên bàn, giọng điệu hơi bực bội.
“… Cha không áy náy chút xíu nào sao?” Chu Tĩnh không nhịn được hỏi.
Giọng của Chu Duy An càng lớn hơn: “Buồn cười, cha áy náy cái gì? Nuôi con lớn như vậy chẳng lẽ cuối cùng lại là cha thiếu con sao? Con không đi thì ai đi? Anh cả anh hai con đều có tiền đồ ổn định, chửng lẽ lại để mẹ con đi? Hay để cha đi? A, ý của con là buộc cha phải đệ trình cục nhập cư xin miễn trừ, muốn cha không quan tâm tới sự nghiệp của mình, từ bỏ việc lên chức bản thân mong chờ đã lâu? Đừng ích kỷ như vậy!”
Chu Tĩnh yên lặng nhìn cha mình, cũng không biết nên bia ai vì chính mình hay bi ai vì đối phương.
Mẹ Triệu Tĩnh vội vã giảng hòa: “Được rồi được rồi, cha con nói vậy cũng vì tức giận thôi…”
Chu Tĩnh quay đầu nhìn sang: “Vậy mẹ nghĩ thế nào?”
“Mẹ… Ai…” Triệu Tĩnh xoắn ngón tay, rầu rĩ nói: “A Tĩnh, con phải nghĩ thoáng một chút, chí ít có một câu con nói cũng không sai, không phải cả nhà muốn con di dân, mà là chính sách phía trên… Hơn nữa mẹ cũng biết, con là người rất quan tâm tới gia đình, mà đây chính là lúc trong nhà cần con, cho nên…”
“Đúng vậy, trong nhà đang cần em trả giá, em coi như giúp anh một việc đi.” Anh hai vội vã chen miệng, vẻ mặt có chút chột dạ mất tự nhiên, giọng điệu nhăn nhó: “Hơn nữa nếu em đồng ý di dân, nói không chừng trong danh sách nhận được học bổng của trường đại học trọng điểm sẽ có tên anh…”
“Em về phòng!”
Chu Tĩnh bỗng đứng dậy, đi nhanh về phòng mình, đóng sầm cửa lại.
Mấy người ngồi bên bàn ăn nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Im lặng một hồi, bọn họ mới nhỏ giọng giao lưu.
“Em ba sẽ đồng ý chứ? Con cũng không muốn bị kéo đi di dân đâu, hơn nữa học bổng của con còn chưa được quyết định…”
“Em có biết nói chuyện không vậy? Nói thẳng như vậy dễ khiến em ba hiểu lầm.”
“Nhưng em ấy là người thích hợp nhất, giúp em một chút thì đã sao…”
“Em ba vẫn luôn quan tâm tới gia đình, chỉ là tạm thời em ấy chưa tiếp nhận nổi đả kích như vậy. Cho em ấy chút thời gian, hẳn em ấy sẽ đồng ý…”
Trong tiếng nói chuyện bị mọi người cố gắng hạ thấp, thủy tiên trên bàn nhẹ nhàng run lên, một đống cánh hoa khô tàn điêu linh rơi xuống.