Chương 3: Chẳng lẽ cha không cảm thấy áy náy chút nào sao (1)

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Phụ trách: Vô Tà Team

Chu Tĩnh mím môi, thu hồi ánh mắt từ trên người anh hai.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua ba đứa em còn đang tuổi vị thành niên, lớn nhất mới mười tuổi, nhỏ nhất năm tuổi, đương nhiên ba đứa nhóc này không phù hợp với tiêu chuẩn cưỡng chế di dân.

Đúng vậy, tất cả mọi người đều có lý do thích hợp, vậy nhân tuyển tốt nhất cũng chỉ còn lại mình…

Gia đình ở xã hội tinh tế, trên cơ bản con cái tới tuổi thành niên sẽ ra ở riêng. Anh cả, anh hai đều có tiền đồ của riêng mình, chỉ có hắn còn kẹt ở vị trí không trên không dưới, mới tốt nghiệp chưa bao lâu, còn chưa tìm được việc… Nhân tuyển thích hợp nhất cho việc nhập cư chính là loại lao động thanh niên chưa có sự nghiệp hay công việc ổn định giống hắn.

Trong lúc nhất thời, Chu Tĩnh yên lặng lại.

Lúc đầu hắn mất hứng vì người nhà không thương lượng với hắn, nhưng nhìn khắp một vòng, hắn lại không biết mình nên tức giận với ai bây giờ.

Tách cha mẹ ra, thuyết phục một trong số hai người rời đi? Không được, như vậy cũng quá bất hiếu.

Huống hồ cha cũng có sự nghiệp có mối quan hệ của mình, nếu ông ấy muốn đi đã không phải đẩy danh ngạch cưỡng chế di dân này lại cho mình.

Vậy nếu để cả nhà cùng di dân, tới tinh cầu khác sinh sống thì sao? Cũng rất khó có khả năng, mọi người đã tỏ rõ thái độ rồi, bọn họ không muốn từ bỏ tiền đồ của mình ở tinh cầu này, không thể nào cùng rời đi được.

Cho nên dường như bọn họ chỉ có thể để hắn gánh lấy danh ngạch này, hi sinh vì gia đình?

Đột nhiên Chu Tĩnh nhớ tới một việc, lập tức nảy sinh hi vọng mà nói với cha mình:

“Đúng rồi, cha là nhân viên chính phủ, có đãi ngộ đặc biệt, liệu có thể đệ trình xin cục nhập cư tinh tế xóa bỏ danh ngạch cưỡng chế di dân của chúng ta không?”

Tuy trong nhà nhiều con, nhưng con của ông ấy không phải kẻ ngồi ăn rồi chờ chết trong xã hội tinh tế, cha Chu Duy An có công việc, là một cán bộ cấp cơ sở của Xích Độ cộng hòa… Tuy quyền lực rất nhỏ nhưng tốt xấu gì cũng là quan phương.

Căn cứ theo quy định của cưỡng chế di dân, nhân viên nhậm chức trong chính phủ của nước thành viên thuộc cộng đồng liên hợp tinh tế, nếu gia đình rút trúng một vé cưỡng chế di dân, có thể đệ trình cục nhập cư tinh tế xin miễn trừ. Chỉ cần thỏa mãn một vài điều kiện và tiêu chuẩn là có thể được miễn phải cưỡng chế di dân một cách hợp pháp.

Dưới cái nhìn của Chu Tĩnh, kết quả tốt nhất đương nhiên là trực tiếp miễn đi danh ngạch này, như vậy sẽ không có người nào phải đi nữa… Mà trong nhà chỉ có Chu Duy An có quyền lợi như vậy.

Thế nhưng sau khi nghe được lời hắn nói, Chu Duy An lại biến sắc, quát lớn lên:

“Càn quấy, cha thân là nhân viên chính phủ, càng phải dẫn đầu hưởng ứng lời hiệu triệu, sao có thể làm trái lại chính sách nhập cư?”

“Nhưng đây là quyền lợi hợp pháp của cha, có thể sử dụng vì sao lại không dùng? Nói không chừng chúng ta có thể thành công, như vậy con cũng không cần đi di dân nữa…”

Giọng điệu của Chu Tĩnh hơi vội vã, chuyện này liên quan tới tương lai của hắn, hắn không thể không chú trọng.

Nhưng còn chưa nói xong, Chu Duy An đã ngắt lời hắn, cau mày nói:

“Chỉ là có thể miễn trừ việc di dân "trên lý luận", cha không nói con cũng hiểu, rất có thể đơn xin này sẽ không được thông qua. Ngoại trừ phải xem tình huống thực tế của gia đình, còn phải xem cấp bậc chức vụ… Người có tư cách được miễn trừ việc di dân vốn sẽ không bị rút trúng, mà người có khả năng rút trúng danh ngạch cưỡng chế di dân đồng nghĩa với gần như không thể thông qua xét duyệt. Con cũng hiểu tình huống bên trong đó đúng không?”

Chu Tĩnh hiểu đạo lý này, nhưng hắn vẫn không muốn buông tha, còn chưa từ bỏ ý định nói tiếp:

“Nhưng dù xác suất có thấp cỡ nào đi nữa, thử một lần thì…”

“Đủ rồi!”

Chu Duy An vỗ mạnh lên bàn, trầm giọng quát lên: “A Tĩnh, con vẫn luôn hiểu chuyện, cho nên cha nói thẳng cho con biết… Gần đây bộ môn của cha sắp thay nhiệm kỳ mới, hai lần trước cha đã bị quét xuống, nhưng lần này, tư lịch và lý lịch của cha đã đủ, rất có thể sẽ tiến thêm một bước. Hiện tại trong nhà rút trúng một vé di dân, nếu cha không đi đầu hưởng ứng chính sách nhập cư, lãnh đạo và đồng nghiệp của cha sẽ nghĩ thế nào? Cha đã đợi rất nhiều năm, không thể bất chấp nguy hiểm vào lúc này được!”

Chu Tĩnh lập tức ngẩn ra nhìn cha mình, hệt như đây là lần đầu tiên hắn biết đối phương.

Chính phủ cộng đồng liên hợp tinh tế cần mở rộng, cho nên từ trước tới nay, hưởng ứng chính sách nhập cư vốn là phương pháp chính trị chính xác.

Nếu trong một gia đình có thành viên di dân, ngoại trừ có thể được quan phương di dân chúc phúc, còn nhận được rất nhiều sự giúp đỡ âm thầm, với người trong nhà có thành viên di dân tinh tế --- đặc biệt là nhân viên chính phủ --- sẽ nhận được sự chăm sóc và bồi thường nhất định, chuyện này đã không còn là bí mật từ lâu.

Mà người tìm mọi cách từ chối trách nhiệm cưỡng chế di dân, mặc dù không tới mức bị nhắm vào, nhưng có một số lợi ích phía trên sẽ không để ý tới đối phương, chuyện này phải tùy từng người.

Hắn xem như đã nghe rõ, Chu Duy An sợ ảnh hưởng tới con đường làm quan của mình nên tình nguyện ngồi nhìn hắn bị cưỡng chế di dân cũng không nguyện ý thử dùng quyền lợi hợp pháp của mình để bảo vệ người nhà.

Nếu mình di dân, vậy chuyện cha mình lên chức không chỉ là cơ hội nữa, mà gần như sẽ biến thành chuyện ván đã đóng thuyền.