Chương 95: Phân chia thực lực
Nàng tự biết mị lực của chính mình, nếu như trước kia Lâm Thiên bởi vì cố kỵ vết thương của nàng nên không đụng vào nàng, nhưng hiện tại thương thế đã lành, nếu như Lâm Thiên nổi máu lên...
Lâm Thiên nhẹ giọng nói:
- Hừ, nghĩ gì thế? Nhỏ giọng một chút, có người đuổi đến Ma Quỷ Sơn này rồi.
Thạch Huyên Hiên nghe vậy đỏ mặt, nhưng trong tối nên Lâm Thiên không biết.
Thạch Huyên Hiên tự biết mình nghĩ sai, nói nhanh:
- Chúng ta mau chóng đi mau, nếu bị đuổi kịp thì rất phiền.
Lâm Thiên hỏi:
- Thực lực của nàng đã khôi phục chưa? Còn có thể đi nhanh không?
Thạch Huyên Hiên lắc đầu:
- Không được, nội lực của ta vận chuyển bình thường nhưng không có chút sức. Nhuyễn cốt tán của đám quỷ kia chắc là loại đặc chế, nếu bình thường thì sẽ không như thế này.
Từ Tiểu Linh báo cáo, hai người biết đám người kia càng ngày càng đến gần.
Lâm Thiên nhíu mày nói:
- Bọn họ gần đến rồi, một tên, hai tên, ba tên, bốn tên... Không được, nhanh lên một chút, leo lên đây ta cõng nàng rời đi!
Nếu như chỉ có ít người thì Lâm Thiên dẫn dụ một tí là được, hoặc là trực tiếp xử lý, nhưng bây giờ bọn chúng có hơn mười người, xem ra Chìa Khóa Ngôi Sao có hấp dẫn rất lớn đối với bọn họ.
Thạch Huyên Hiên khẽ hỏi:
- Tại sao ngươi phải giúp ta?
- Vì sao ư?
Lâm Thiên ngẩn người rồi nói:
- Vì ta vừa mắt nàng được chưa? Nhanh lên đi!
Tiếp đó hắn bế Thạch Huyên Hiên lên, nhanh chóng cõng nàng. Lúc này Thạch Huyên Hiên hoảng hốt, trái tim đập loạn. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với người con trai nào như vậy, không phải bởi vì nàng không đẹp mà do nàng quá đẹp, những nam nhân bình thường cơ bản không lọt mắt xanh được, cho dù ưu tú khi đứng trước Thạch Huyên Hiên cũng không dám biểu hiện lòng can đảm.
Lâm Thiên không suy nghĩ nhiều như vậy vì trong hoàn cảnh này làm gì nghĩ lung tung được, hơn nữa trong đêm tối như thế này khó thấy rõ, nhưng nếu có chút ánh sángcũng đủ làm cho Lâm Thiên kinh ngạc và sẽ sinh ra lòng chiếm hữu.
Hai tay quàng qua cổ Lâm Thiên, lại cảm nhận được hơi thở nam nhân từ người hắn, làm cho tâm tình của Thạch Huyên Hiên hoảng hốt, nhưng cũng có một cảm giác không tên ngọt ngào ấm áp. Những cảm xúc lẫn lộn này khiến khuôn mặt nàng đỏ rực. - Nếu sư phụ biết ta đã từng bị một người con trai ôm chắc sẽ giết hắn, không được việc này không thể để sư phụ biết được!
Nghĩ đến sư phụ của mình, Thạch Huyên Hiên trong lòng vừa yêu vừa sợ.
Hai tay nâng chân của Thạch Huyên Hiên lên người, chỉ cách một lớp y phục khá mỏng không thể cản được Lâm Thiên cảm nhận được hai bắp đùi mềm mại và co dãn, hơn nữa còn cả hai quả cầu mềm mại đè ép trên lưng, làm cho dục niệm trong lòng hắn rực cháy. Cố gắng đè ép dục niệm trong lòng xuống, đi ra khỏi cửa động Lâm Thiên liền vận Lăng Ba Vi Bộ mà đi, tuy rằng trên lưng còn cõng một người, nhưng tốc độ khá nhanh. Thạch Huyên Hiên nằm trên lưng hắn rất ngạc nhiên, nàng tự nhận nếu trong hoàn cảnh của hắn cho dù dốc hết sức nàng cũng không đến tốc độ như thế này.
Có sự chỉ điểm của Tiểu Linh, Lâm Thiên rất dễ dàng né tránh hết sự tìm tòi của đối phương, những kẻ tìm Thạch Huyên Hiên tuy rằng không ít nhưng Tiểu Linh dễ dàng giải quyết.
Sau nửa giờ, Lâm Thiên đã đưa Thạch Huyên Hiên an toàn xuống núi, đương nhiên hắn không phải nghênh ngang xuống núi, bởi vì dưới chân núi có nhiều người, tuy nhiên không có cao thủ tồn tại, bởi vậy nên Lâm Thiên có thể nhẹ nhàng mang theo Thạch Huyên Hiên đột phá phong tỏa.
Dưới chân núi có nhiều chiếc xe đậu lại, thế nhưng Lâm Thiên cũng không hề động vào chúng mà tiếp tục cõng Thạch Huyên Hiên đi tiếp.
- Vì sao không lấy một chiếc xe?
Thạch Huyên Hiên nhẹ nhàng hỏi một câu bên tai Lâm Thiên.
- Ta là một công dân tuân thủ luật pháp, sao có thể tùy tiện trộm cắp được?!
Lâm Thiên khẽ cười đáp.
- Vậy ngươi thả ta xuống đi, ta tự mình đi.
Thạch Huyên Hiên nói.
- Không được, thương thế của nàng còn chưa khỏe, hơn nữa nàng đi được sao? Chúng ta nên nhanh chóng đi khỏi vùng gần Ma Quỷ Sơn này thì hơn.
Lâm Thiên nói, đương nhiên nếu xuống bây giờ thì hắn có chút luyến tiếc cảm giác hưởng thụ mềm mại này.
Thạch Huyên Hiên sao có thể không biết được suy nghĩ của Lâm Thiên, có lẽ do thực lực không phát huy được nên tính cách của nàng trở nên dịu ngoan. Hơn nữa trong lòng nàng cảm kích Lâm Thiên, nên chỉ lẳng lặng dựa vào vai hắn.
Trong màn đêm, Lâm Thiên đi rất nhanh, không bao lâu đã cách Ma Quỷ Sơn khoảng hơn mười km.
Đến cạnh một con sông nhỏ, Thạch Huyên Hiên nhẹ giọng nói:
- Thả ta xuống đi, trên người dính máu thật là khó chịu!
Lâm Thiên gật đầu, dừng lại bên cạnh dòng sông nhỏ.
- Nàng tốt nhất tắm một chút, ta cũng phải đi tẩy trừ một tí!
Lâm Thiên nói, do cõng thạch Huyên Hiên nên quần áo hắn cũng bị dính không ít máu.
- Không được nhìn lén.
Thạch Huyên Hiên dịu dàng nói, nếu để cho sư huynh đệ và các tỷ muội trong tông môn trong thấy chắc sẽ giật mình rớt tròng mắt, bộ dạng này mà là của Tiên tử thánh nữ mặt lạnh như băng sơn ngàn năm Thạch Huyên Hiên đây sao?
Lâm Thiên nhún vai nói:
- Hiện tại là ban đêm, làm sao ta thấy được?
- Hừ, ngươi chắc chắn thấy được, không phải thì sao ở trong rừng ngươi có thể đi nhanh vậy? Hơn nữa còn dễ dàng trốn thoát khỏi vòng vây!
Thạch Huyên hiên nói.
- Được rồi, được rồi xem như ta thấy đi, được chưa!
Lâm Thiên trong lòng còn hô to oan uổng, tuy rằng thân thể hắn được cải tạo rất nhiều, nhưng con mắt trong bóng tối thì cũng phải gần sát mới thấy được. Lâm Thiên không cãi lại bởi vì sự tồn tại của Tiểu Linh còn không thể cho nàng biết được.
Lâm Thiên đi xuống dưới hạ du một chút, tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó trực tiếp cầm y phục về không gian Tinh Giới rồi lấy bộ đồ giống y đúc ra, mặc vào
Thính lực quá mức nhạy cảm khiến hắn có thể nghe được tiếng nước chảy từ chỗ Thạch Huyên Hiên đang tắm, vừa nghĩ tới nàng hiện tại có thể là đang trần như nhộng tắm rửa thân thể hoàn mĩ của mình, trong lòng Lâm Thiên dấy lên một lửa nóng, trong lòng như một con dã thú phát cuồng rống. - Bình tĩnh, bình tĩnh!
Lâm Thiên từ từ tự nói với chính mình, dập tắt lửa dục.
Nửa canh giờ trôi qua, lại nghe tiếng Thạch Huyên Hiên vang lên:
- Ta xong rồi!
Hít sâu một hơi, Lâm Thiên từ từ tiến đến chỗ nàng, Thạch Huyên Hiên vẫn mặc trang phục vừa mới giặt xong
- Ngươi có thể giúp ta dùng nội lực sấy khô quần áo được không, hiện tại ta vẫn không thể dùng nội lực.
Thạch Huyên che trước ngực, không thì chẳng khác gì trong suốt.
Lâm Thiên không có thể sử dụng nội lực làm khô đồ, hắn đơn giản là thay áo mới..
- Tiểu Linh, làm khô bộ này hết bao nhiêu giới lực?
Lâm Thiên trong đầu trao đổi với Tiểu Linh.
- Chỉ có một duy thôi chủ nhân, nhưng hiện tại một duy cũng không có!
- Ta ở trong thế giới Thiên Long Bát Bộ vẫn còn nội lực đúng không? Chuyển giúp ta mười năm nội lực sang thành giới lực đi.
Nội lực chuyển hóa thành giới lực quá trình rất nhanh, chỉ trong nháy mắt.
Tiểu Linh nói:
- Đã xong thưa chủ nhân!
Lâm Thiên cười khẽ nói:
- Đưa tay đây!
Thạch Huyên Hiên đỏ mặt, đưa tay phải cho Lâm Thiên. Lúc cầm lấy tay phải của nàng Lâm Thiên chợt nhìn thấy qua tà áo trắng mỏng manh giống như một hạt gì đó, chỉ là trong nháy mắt đã bị Thạch Huyên Hiên dùng tay trái che lại.
Thầm tiếc nuối lắc đầu, Lâm Thiên lần thứ hai nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé này.
Hai tay chạm vào nhau, trong lòng hai người hơi bối rối. Lâm Thiên mỉm cười, giới lực hóa thành dòng khí nóng nhập vào bên trong người Thạch Huyên Hiên, rồi từng làn hơi nước không ngừng bốc ra, trong nháy mắt đồ của nàng đã khô.
Lâm Thiên lưu luyến buông bàn tay nhỏ bé của Thạch Huyên Hiên ra.
- Nếu như bây giờ chúng ta xa cách, sau này còn có thể gặp lại hay không?
Lâm Thiên hơi buồn.
- Hữu duyên ắt sẽ gặp lại, nhưng sợ rằng chúng ta không có cơ hội đó!
Thạch Huyên Hiên cũng rầu rĩ nói.
Lâm Thiên hỏi:
- Chẳng nhẽ bởi vì nàng là thánh nữ của Tử Hàng Tịnh Trai sao?
Thạch Huyên Hiên lẳng lặng gật đầu:
- Trong cuộc sống của thánh nữ Tử Hàng Tĩnh Trai không thể có tình yêu!
Lâm Thiên cũng nhận ra từ ngữ của Thạch Huyên Hiên có chút u buồn, cũng có nghĩa là trong lòng nàng đã có tình cảm đối với hắn. Lâm Thiên trong lòng thầm tự hứa sẽ cố gắng hơn, hắn nói: - Từ Hàng Tịnh Trai, một ngày nào đó ta sẽ đến xem thử!
Thạch huyên hiên vội la lên:
- Không, ngươi không thể đi. Nếu như sư phụ ta mà biết ta và ngươi đã tiếp xúc qua thì sẽ giết ngươi mất. Tu vi của ngươi bây giờ mới chỉ là địa giai sơ kì, còn sư phụ ta đã là cao thủ thiên giai đại viên mãn, nếu như người ra tay thì ngươi chết chắc! - Đây coi như là nàng đang quan tâm ta?
Lâm Thiên khẽ cười nói.
- Nói cho ta biết cách phân chia thực lực một chút, cái này ta còn chưa được rõ lắm!
Thạch Huyên Hiên nhẹ nhàng gật đầu, cũng không biết là đang nói nàng quan tâm Lâm Thiên hay đồng ý nói cho hắn biết cách phân chia thực lực.
- Thực lực yếu nhất chính là hạng bét, cũng chỉ biết chút công phu quyền cước thô thiển, trên đó là nhân giai, nhân giai nhất cấp có thể đối phó với mười mấy người thường. Trên nhân giai chính là địa giai, đối với cao thủ địa giai thì đạn bình thường cũng không thể uy hiếp được. Trên địa giai chính la thiên giai, thực lực so với địa giai mạnh hơn nhiều, một người có thể đối phó với ba, bốn cao thủ địa giai. Cao hơn là thiên giai đại viên mãn, đây cũng là cao thủ hiếm thấy, sư phụ ta ở cảnh giới này, nghe người nói trên đó nữa là cảnh giới kim đan, rồi nguyên anh, những người này là thần tiên sống.
Lâm Thiên đăm chiêu, tu vi của mình bây giờ chỉ là địa giai, liền hỏi thêm:
- Huyên Hiên có tu vi gì?
Thạch Huyên Hiên nghe Lâm Thiên gọi mình như vậy thì đỏ mặt, trong bóng tối trừng mắt Lâm Thiên, trả lời:
- Thực lực của ta là địa giai hậu kỳ, nhưng bây giờ chưa phát huy được thực lực!
- Oa, Huyên Hiên nhà chúng ta là một đại cao thủ!
Lâm Thiên khoa trương nói.
- Lâm Thiên, ngươi ngàn vạn lần không nên đi tới Từ Hàng Tịnh Trai, sư phụ của ta tu vi sâu không lường được, đã là Thiên giai đại viên mãn rồi, bây giờ người còn đang trùng kích cảnh giới kim đan, nếu ngài mà tự thân xuất mã thì ngươi chết. - Nàng phải trở về Từ Hàng Tĩnh Trai?
Lâm Thiên nhẹ giọng hỏi.
Thạch Huyên Hiên hơi gật đầu:
- Đợi hừng đông lúc đó chắc công lực của ta đã khôi phục, khi đó ta sẽ rời đi.
- Nghe nói tiếng tiêu của nàng rất hay, lần này không có cơ hội được nghe, đành hẹn lần khác ta sẽ tới Từ Hàng Tĩnh Trai để xin được nghe một khúc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, rất nhanh hừng đông đã tới, báo hiệu một cuộc chia li đã tới, ảm đạm, đau buồn, có chút lưu luyến vấn vương.
- Không xong!
Lâm Thiên hô to, bỗng nhớ tới chiếc điện thoại còn đặt ở trong không gian Tinh Giới. Không ngờ ở cùng Thạch Huyên Hiên làm Lâm Thiên quên mất Chu Dao.
- Thạch Huyên Hiên quả là một ma nữ hấp dẫn người, bên cạnh nàng ấy khiến mình hiển nhiên quên mất Dao Nhi!
Lâm Thiên cười khổ nói.
Lấy điện thoại ra thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, mấy tin nhắn. Đọc từng tin nhắn Lâm Thiên lại thấy có lỗi với Chu Dao hơn, mấy tin nhắn toàn là quan tâm hắn, thật đáng xấu hổ.
Hắn nhanh chóng trả lời cho nàng để báo tin rằng mình vẫn bình an vô sự.
Lúc quay về dến trường học thì đã là giữa trưa, hắn cùng Chu Dao hai người đi ăn cơm.
Nàng hỏi:
- Tiểu Lâm Tử, sao hôm qua muốn ở lại đó?
Lâm Thiên vừa ăn vừa nói:
- Dao Nhi, có những thứ không biết thì sẽ tốt hơn cho nàng.
Chu Dao nhẹ giọng trách móc:
- Thế nhưng Dao Nhi là bạn gái của Tiểu Lâm Tử, chẳng nhẽ không thể biết một chút?