Chương 94: Chữa thương cho Thạch Huyên Hiên
Ngẫm lại cô gái mà bọn họ truy đuổi khá là xinh đẹp, nghĩ đến đây trong người bọn họ nóng hừng hực.
- Tận trung vì đế quốc!
Mấy tên kia cùng nhau hô to rồi nhanh chóng theo một con đường nhỏ xông vào rừng rậm. Lâm Thiên nhờ Tiểu Linh nhìn xem vị trí của bọn họ. Một lúc sau Lâm Thiên mới ra khỏi chỗ ẩn nấp. - Thật là kỳ quái, ta cứ có cảm giác có người đang nhìn chúng ta chằm chằm, sao không thấy ai đi ra nhỉ?
Sơn Quân nhỏ giọng nói.
- Đi, đi thôi, lập tức truy tìm, không thể để ả ta chạy thoát được!
Lúc này bọn họ thực sự lên núi.
Năm phút sau, cuối cùng nhóm Ngụy Phong cũng tỉnh dậy, nhưng vẫn cảm giác mờ mịt, họ không biết tại sao lại té xuống đất. Lâm Thiên đã trở về, nhìn thấy nhiều thịt heo thì Ngụy Phong buông nghi ngờ trong lòng, cười to nói: - Tốt quá, hôm nay chúng ta được bữa no say.
- Không nên lãng phí.
Ngụy Phong vừa nói vừa đặt chiến lợi phẩm lên một tấm nylon.
Tuy rằng mọi người có chút nghi hoặc nhưng lúc nhìn thấy thịt thì một lần nữa cười nói vui vẻ, có đôi khi mất đi một ít kí ức cũng là chuyện tốt. Nếu biết 66 Nhật Bản muốn giết bọn họ, không biết bây giờ họ sẽ như thế nào, chắc chắn không còn tâm tình vui sướng như vậy.
Ngụy Phong kéo Lâm Thiên sang một bên, thấp giọng nói:
- Lão tam, ngươi có biết chuyện gì hay không, ta có cảm giác như vừa bị người khác cưỡng ép làm mất một đoạn ký ức.
Lâm Thiên nhìn những người khác còn đang vui cười, trầm giọng nói;
- Ta biết, nhưng ngươi không cần biết, ta sẽ giải quyết, Đợi bọn họ ăn xong hãy nói với Vân Lão sư rằng buổi tối không nên ở nơi này này cắm trại, trực tiếp quay về trường học đi. - Có nguy hiểm?
Ngụy Phong hỏi:
- Lão tam, ngươi chỉ có một người, ở chỗ này không được, hay hai ta cùng ở lại?
Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Ngụy Phong rồi nói:
- Lão Ngụy, đợi thực lực ngươi được nâng cao chúng ta sẽ cùng kề vai nhau chiến đấu, nhưng hôm nay thì không được, trở về cùng nhau nướng thịt thôi.
Lâm Thiên đứng dậy đi tới trước mặt Vân Nhu nói:
- Vân Lão Sư, sau khi ăn thịt nướng xong sợ là chúng ta phải quay trở về trường.
- Làm sao vậy?
Vân Nhu kinh ngạc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Lâm Thiên trầm giọng nói:
- Không nên hỏi vì sao, có một số việc không nên tò mò, nên đi sớm, lâu dần sợ là sẽ gặp nguy hiểm/
Lý Duy hỏi:
- Ngươi có võ công, chẳng lẽ cũng không thể bảo vệ chúng ta?
Đối phương có nhiều người hơn nữa còn có súng, Lâm Thiên đương nhiên có khả năng tự bảo vệ mình nhưng bảo vệ nhiều người thì không được.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
- Đúng vậy, ta cũng không thể bảo vệ được, bởi vậy muốn mọi người lập tực rời đi khỏi nơi này ngay bây giờ.
Thấy Lâm Thiên nói có vẻ nghiêm trọng như vậy, Vân Nhu gật đầu:
- Vậy được rồi, chúng ta lập tức quay trở về trường học, hơn nữa lúc nãy hình như có chút không bình thường!
Vân Nhu nhanh chongs thông báo cho mọi người lập tức trở lại trường học, rất nhiều người không muốn, nhưng lúc này lời của giáo viên chủ nhiệm ai dám không nghe, tất cả vội vàng thu dọn. - Lâm Thiên, ngươi không đi sao?
Vân Nhu thấy mọi người đang chuẩn bị rời đi, Lâm Thiên vẫn ngồi bên đống lửa nên hỏi
Lâm Thiên gật đầu:
- Ta ở chỗ này còn có chút việc, mọi người về trước đi. Ngụy Phong, ngươi cũng không được lén ở lại.
Lâm Thiên biết ý đồ của Ngụy Phong, nên phải nói ngay lập tức, chặt đứt ý nghĩ của gã.
Ngụy Phong bất đắc dĩ nói:
- Vân Lão Sư chúng ta đi thôi, lão tam còn có việc ở lại, chúng ta ở chỗ này chỉ thêm vướng chân vướng tay.
Vân Nhu dặn dò:
- Lâm Thiên, ngươi nhất định phải cẩn thận!
Lâm Thiên gật đầu:
- Yên tâm, ta sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra mà đùa giỡn.
Rất nhanh tất cả mọi người đã rời đi, dưới chân núi có tiếng khởi động của xe buýt. Lâm Thiên buông xuống lo lắng. Lửa trại còn chưa tắt, hắn tiếp tục cắt một khối thịt bỏ lên nướng, thầm nghĩ: - Nướng thịt rồi ăn một mình có cảm giác rất đặc biệt.
Ăn xong một miếng thịt đã có cảm giác no hơn, trong mắt Lâm Thiên lóe tia sát khí.
- Hừ, người Nhật Bản, mà còn dám ở trong đất Trung Quốc quậy phá, lại còn muốn giết người?
Hừ lạnh một tiếng, Lâm Thiên lao nhanh vào rừng. Đám người Nhật đi lên đỉnh núi đúng ngay con đường lúc trước Lâm Thiên đi săn, chắc người bọn họ cần tìm là kẻ đã để lại vết máu trên đường đi. Tìm được người này thì đám người Nhật sẽ tự động tới cửa.
Hắn đi nhanh trong rừng rậm, có sự chỉ điểm của Tiểu Linh nên Lâm Thiên không bao giờ đi nhầm.
Tầm năm phút sau, khoảng hai ngàn thước, Tiểu Linh ở trong đầu nói với Lâm Thiên:
- Chủ nhân, cách đây hai ngàn thước có một người con gái cực kỳ xinh đẹp!
- Tiểu Linh từ lúc nào chú ý tới người ta xinh đẹp hay không vậy?
Lâm Thiên cười hỏi:
- Hai ngàn thước chắc sẽ nhanh đến nơi, Tiểu Linh, đối phương có di chuyển hay không?
- Không có. Cô ấy bị thương nên đang ở trong sơn động bang bó vết thương, chủ nhân, đám người Nhật cách chưa đến 1km.
Tiểu Linh nói.
- 1km trong rừng nếu không có phương hướng xác định thì không dễ tìm, ta nhất định sẽ đến đó trước họ.
Vừa nói hắn vừa tăng tốc độ của Lăng Ba Vi Bộ lên, Lâm Thiên giống như quỷ mỵ hoạt động trong rừng vậy.
Khoảng cách hai ngàn thước không thể làm khó được hắn, chẳng mấy chốc đã đến nơi, tuy tốc độ không bằng lúc đi trên đường bằng nhưng hơn hẳn lúc bình thường.
Lâm Thiên nhìn cửa hang trước mặt, tiếp tục hỏi Tiểu Linh:
- Tiểu Linh, cô ta có còn ở bên trong không?
- Vẫn còn trong đó, nhưng nếu chủ nhân thấy cô ấy cũng không nên nhìn ngây người, như vậy sẽ mất mặt lắm.
Tiểu Linh nói.
- Chủ nhân ta dạng mỹ nữ nào mà chưa từng thấy, Dao Nhi còn có Dương Thi, Dương Tuyết đều là đại mỹ nữ!
Lâm Thiên nói.
- Không giống như vậy, nếu nói mấy người kia là tinh linh của trần gian thì cô gái kia chính là tiên nữ giáng trần, mấy người Chu Dao còn phải thua kém một bậc.
Tiểu Linh nói.
“Rong động truyền đến một tiếng kêu khẽ, thanh âm như chuông bạc réo rắt:
- Ai đó?
Lâm Thiên ngạc nhiên đến ngây người, không nói bề ngoài như thế nào, thanh âm này thật sự rất dễ nghe.
Ổn định lại tâm thần, Lâm Thiên nói:
- Ta thấy trên mặt đất có nhiều máu nên tìm tới đây, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?
- Không cần!
Vừa nói xong hai chữ này thì giọng mấy người Nhật lập tức truyền đến.
- Cẩn thận tìm kiếm cho ra, trên đất còn có vết máu chưa khô, cô nàng kia nhất định là đang ở gần đây, trúng phải nhuyễn cốt tán thì thực lực mạnh đến đâu cũng không thể chịu được, ta không tin có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta. Mọi người cố gắng tỉ mỉ tìm kiếm, xong việc sẽ được tổ chức trọng thưởng!
Lâm Thiên vừa nghe thì đã nhận ra tiếng của Sơn Quân.
- Ngươi ở đây chờ, ta đi giải quyết bọn chúng!
Lâm Thiên nói xong ánh mắt hiện lên sát khí, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một thanh loan đao sáng như tuyết.
Dưới bóng đêm cuộc săn giết đã chính thức diễn ra, Lâm Thiên như tử thần lặng lẽ đi trong đêm tối, rồi dùng loan đao nhanh chóng giết gọn từng tên một.
- Có thấy cái gì không? Phát hiện lập tức bẩm báo nói cho ta!
Sơn Quân đứng dưới tàng cây, trong tay cầm một thanh đao võ sĩ dài và hẹp.
Lâm Thiên từ trong bóng tối đi ra:
- Sơn Quân tiên sinh, không cần kêu, bọn họ đã không nghe thấy ngươi nữa rồi.
Chỉ một thời gian ngắn ngủi, ngoại trừ các chỗ khác thì toàn bộ những kẻ ở gần đây hầu như chết hết, có nhiều người ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết. - Mợ nó, ngươi là ai?
Sơn Quân cầm thanh đao chỉ vào người Lâm Thiên, hỏi.
- Ta là một người Trung Quốc và không thích thấy trên đất nước mình có mấy tên võ sĩ Nhật Bản, và đặc biệt lại còn uy hiếp bạn học của ta nữa.
Lâm Thiên lạnh giọng nói rồi phóng lên, thân hình như quỷ mị vọt tới.
Sơn Quân cũng có chút bản lĩnh, dùng đao của mình để đỡ thanh loan đao của Lâm Thiên, tuy nhiên ngay lập tức bị gãy bởi vì độ cứng của thanh đao này so với loan đao của Lâm Thiên chỉ giống như đom đóm so với ánh trăng.
Liên tục hươ đao bảo vệ chính mình, Sơn Quân dần bị đè ép, từng giọt mồ hôi như hạt đậu thấm đẫm trên gương mặt củagã.
Bùm!
Chẳng biết tên kia ném ra thứ gì toát ra khói trắng bao phủ Lâm Thiên.
- Thủ đoạn của Ninja là đây sao?
Lâm Thiên cười lạnh một tiếng, bởi vì hắn không cần dùng mắt nhìn cũng có thể dùng bằng tinh thần lực để chiến.
Tiểu Linh đột nhiên nói:
- Chủ nhân, trong làn sương trắng này có chứa thành phần gây tê liệt cho con người, nhưng ngài cũng không cần quá lo lắng, với cường độ sức sống tế bào của ngài trong thời gian ngắn không có vấn đề.
Sơn Quân hơi giật mình, gã không ngờ Lâm Thiên không chịu ảnh hưởng của sương trắng. Phải biết rằng Sơn Quân rất vất vả mới có một ít thứ này. Trong khi Sơn Quân giật mình thì thế cục của trận chiến cũng chính thức ngã ngũ, một ánh đao sáng lóa, loan đao phá vỡ màn sương trắng đâm sâu vào ngực của Sơn Quân.
Sơn Quân không cam lòng ngã xuống.
- Tại sao?
Liên tiếp giết hơn mười người nhưng Lâm Thiên không chút cảm giác, hắn cất loan đao vào trong trong không gian Tinh Giới. Lâm Thiên lập tức cất bước về phía cửa động, hét to: - Cô nương?
Lâm Thiên muốn gọi tiểu thư nhưng ngẫm lại tiểu thư lại nghe như kiểu gái làng chơi, không được tử tế cho lắm nên không dám gọi.
Không có tiếng trả lời, Lâm Thiên nhíu mày, hắn rõ ràng cảm nhận được đối phương còn chưa ly khai!
- Đắc tội!”
Vừa nói hắn vừa chui vào cửa động.
- Không được nhúc nhích!
Một tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nháy mắt Lâm Thiên đã cảm giác được trước ngực mình có thanh trường kiếm dí sát. Bên trong động không có ánh sáng nên cũng không thấy rõ bộ dáng của đối phương, hắn hơi giận nói: - Ta có ý tốt muốn giúp nàng chẳng lẽ đây là sự hồi báo của nàng đây sao?
Vừa nói hắn vừa dùng ngón tay khẽ búng mũi kiếm, thoáng cái thanh kiếm bay ra. Lâm Thiên nhớ đám người Nhật nói đối phương đã trúng nhuyễn cốt tán.
Trường kiếm vô lực rơi trên mặt đất, Lâm Thiên bật đèn pin lên, dùng ánh đèn chiếu sáng khắp động. Lâm Thiên thấy một khuôn mặt của một cô gái không giống như người phàm, trái tim của hắn ngỡ ngàng, trong lòng kêu lên một tiếng: Thế gian lại còn có người hoàn mĩ như vậy sao!
Nàng là thuộc về ta!
Giây sau Lâm Thiên thầm rít gào, tuyhắn đã có Chu Dao là bạn gái, còn có hai tỷ muội Dương Thi, Dương Tuyết, trong lòng hắn vẫn dâng lên lòng chiếm hữu mãnh liệt muốn chiếm nàng làm của riêng. Lâm Thiên cảm thấy dù là phật chủ, chắc chắn cũng sẽ động phàm tâm trước thiếu nữ này.
Lâm Thiên cố nén dục vọng, mắt lại trong trẻo, hắn nhìn kỹ thấy trước ngực nàng đỏ vạt áo.
Lâm Thiên nhíu mày hỏi:
- Nàng bị thương?
Thiếu nữ nói:
- Chìa khóa hình ngôi sao ta đã cất kỹ, ngươi đừng mơ có được nó.
Lâm Thiên hết sức ngạc nhiên vì hắn chẳng hiểu vì sao cô ta lại nói thế, hắn cười nói:
- Chìa khóa hình ngôi sao? Nàng nghĩ rằng ta đến đây là để cướp nó?
Thiếu nữ hỏi:
- Chẳng lẽ không đúng? Thế tại sao ngươi xuất hiện ở đây?
Trong vùng đất Ma Quỷ Sơn vốn ít có người, Lâm Thiên tự nhiên lại xuất hiện ở đây khiến cô ta không tránh khỏi nghi ngờ.
Lâm Thiên khẽ cười nói:
- Ta và các bạn cùng lớp vốn dĩ là đến Ma Quỷ Sơn đi picnic, mà bọn Nhật Bản dám uy hiếp bạn của ta cho nên ta mới ra tay. Nhưng nàng yên tâm, ta nghe nàng nói chìa khóa hình ngôi sao nhưng không có hứng thú.
Nói đùa, ở thế giới này có được mấy thứ hơn Tinh Giới của hắn không?
Bỗng nhiên Lâm Thiên nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nói:
- Nàng có phải là Thạch Huyên Hiên hay không? Chắc đúng rồi, chắc cũng chỉ có ngươi mới có thể gọi là đệ nhất mỹ nữ.
Thiếu nữ thấy Lâm Thiên gọi ra tên của nàng được, gật đầu nói:
- Không sai, ta chính là Thạch Huyên Hiên!
Lâm Thiên nhíu mày nói:
- Ta là Lâm Thiên, nàng trực tiếp gọi tên ta là được rồi. Vết thương của nàng nên được băng bó nếu không sợ là sẽ không ngừng chảy máu mà chết.
Trên đường Lâm Thiên đi đến đây đã nhiều máu rơi, dòng máu nhiễm đỏ cả bộ quần áo màu trắng tuyết của cô gái, dáng người hoàn mĩ hiện ra trên bộ quần áo mỏng, tất cả những điều này đã khiến Lâm Thiên nóng cả người, chưa kể trên hai đốm nhỏ ẩn hiện trước ngực làm cho Lâm Thiên suy nghĩ lung tung: Chẳng nhẽ Thạch Huyên Hiên không mang áo ngực!!
Sự thực đúng như Lâm Thiên nghĩ, Thạch Huyên Hiên bởi vì trị thương mà cởi áo ngực xuống, không ngờ...
- Nhìn cái gì vậy?
Thạch Huyên Hiên không cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên đang nhìn trên người nàng, trên mặt không kiềm được ửng đỏ, giận dỗi nạt.
- A, ta đang nhìn miệng vết thương của nàng.
Lâm Thiên sao có thể nói thật được, chẳng nhẽ thét lên với nàng rằng ta đang nhìn hai điểm nhỏ của mỹ nữ sao?
Tuy rằng biết rõ Lâm Thiên nói không thật, Thạch Huyên Hiên cũng không có cách nào, chỉ có thể dùng hai tay cố gắng trước ngực.
- Miệng vết thương của àng đang chảy rất nhiều máu, nên nhanh chóng chữa trị.
Lâm Thiên nói.
- Đưa tay qua đây!
Thạch Huyên Hiên cảnh giác nhíu mày hỏi:
- Làm gì?
Nếu như không phải trúng phải nhuyễn cốt tán thì nàng không sợ, nhưng hiện tại không được rồi, nếu như Lâm Thiên đột nhiên nổi máu dê thì e rằng...
Lâm Thiên tức giận nói:
- Đương nhiên là trị liệu cho nàng, nàng nghĩ rằng ta cầm thú như vậy sao, lúc này còn nghĩ mơ tưởng sỗ sàng?
Trong lòng ai biết hắn nghĩ gì? Chắc là hét to: Cầm thú ư, ta cũng muốn thử một lần!!
Thạch Huyên Hiên rõ ràng tự biết thương thế của chính mình, ngực nàng bị một dính một đao của Sơn Quân, nếu không trị liệu chắc không thể chống nổi qua hai canh giờ. Tay phải ôm trước ngực, nàng hơi cau đôi mi thanh tú, rồi cũng đưa tay trái ra. “Mềm như không xương!” Lúc cầm tay của nàng, lòng Lâm Thiên rung động thầm hét.
- Tiểu Linh, giúp nàng trị liệu đi.
Lâm Thiên ở trong đầu nói.
Tiểu Linh hỏi:
- Chủ nhân, ngài chỉ còn tám mươi Duy Giới Lực, nếu muốn trị lành vết thương cho nàng, vì một nữ nhân xa lạ như thế có đáng không?
- Nhưng chẳng lẽ ta cứ ngồi nhìn một mỹ nhân như ngọc như vậy chết trước mặt ta hay sao? Thôi đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.
Lâm Thiên nói.
Thạch Huyên Hiên thấy Lâm Thiên cứ cầm lấy tay bé nhỏ của nàng với bộ dạng hưởng thụ chứ không có hành động, nàng nhịn không được định rụt tay về. Đúng lúc này có một dòng nước ấm từ tay Lâm Thiên truyền vào tay nàng, rồi dọc theo kinh mạch đi vào, những vị trí mà dòng nước ấy đi qua đều có cảm giác thoải mái, rồi dòng nước ấy đến trước ngực nàng ban đầu rất đau đớn, bây giờ đã không còn đau lắm, máu ngừng chảy.
Dần dà Thạch Huyên Hiên cảm giác vết thương trước ngực tự nhiên khép lại nhiều, trong lòng hiện lên sự vui sướng. Nhưng dòng nước ấm đó đi qua làm cho nàng cảm giác như bàn tay to của Lâm Thiên đang phủ lên ngực nàng rồi chậm rãi vuốt ve. Nhưng hắn đang trị thương cho nàng nên nàng cố gắng nén sự xấu hổ trong lòng.
Vốn thời gian trị liệu chỉ có nửa giờ là xong nhưng lại bị Lâm Thiên kéo dài đến một giờ, nếu như không phải Tiểu Linh nhắc nhở ở Ma Quỷ Sơn có thêm một số vị khách thì chắc hắn còn “trị liệu” thêm dài dài. Nhưng lần trị liệu này cũng khiến Thạch Huyên Hiên kinh ngạc, bị thương nặng như thế mà chỉ trong vòng một giờ đã hoàn toàn không còn dấu vết để lại, nàng tò mò về Lâm Thiên. Chữa xong dù hết có dòng nước ấm nhập thể nhưng nàng quên rút tay trái về.
Cho đến khi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Thiên cứ nhìn vào ngực mình, Thạch Huyên Hiên hoảng sợ như con thỏ nhỏ nhanh chóng rụt tay về. Lâm Thiên tắt đèn pin, trong động một mảnh tối đen. - Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Thạch Huyên Hiên kinh hoảng nói, mặc dù đã lành vết thương nhưng nhuyễn cốt tán vẫn còn hiệu quả, nàng không chút sực lực. Lúc Lâm Thiên tắt đèn pin khiến nàng không khỏi suy nghĩ lung tung.