Chương 93: Xóa trí nhớ. Tiểu Linh cười đùa nói:
- Hì hì, chủ nhân, ngươi thật vô dụng, chỉ là một cương thi cấp thấp mà lại để ngươi căng thẳng thế à?!
Lâm Thiên hít một hơi sâu, cầm đèn pin đi vào hang động hung hút. Lâm Thiên vừa mới bước và, đã bị khí âm hànbao vây, làm hắn có cảm giác như bị đóng băng cả thân thể lại.
Hang động cũng không phải là thẳng tắp xuống dưới mà có một vài đoạn quanh co, tuy rằng đường đi trắc trở nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đi tiếp. Lâm Thiên một tay cầm đèn pin, một tay nắm chắc Tinh Giới để tùy thời có thể lấy loan đao ra, Lâm Thiên chậm rãi đi xuống phía dưới.
Để trừ bỏ sự căng thẳng trong lòng, Lâm Thiên lại hỏi Tiểu Linh
- Tiểu Linh, sao nơi này có cương thi?
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân Ma Quỷ Sơn chính là nơi có âm khí tụ tập khá nhiều nên hình thành cương thi không có gì kì quái. Ma Quỷ Sơn quanh năm bao phủ bởi sương trắng đó cũng là nguyên nhân có nhiều âm khí.
Lâm Thiên hỏi:
- Hơn mười người mất tích tại nơi này chẳng lẽ cũng là do bọn họ bị cương thi ăn thịt hay sao?
- Bọn họ chắc cũng phát hiện ra sơn động này sau đó bởi vì lòng hiếu kì vào đây khám phá. Tuy nhiên cũng không phải bị ăn thịt mà là bị hút khô máu.
Tiểu Linh bác bỏ, khẳng định nói.
- Vậy khi bị cương thi hút máu, bọn họ có thể biến đổi thành cương thi hay không?
Lâm Thiên lúc này thật ra đã quên mất sự căng thẳng trong lòng, chỉ còn lại lòng tò mò.
- Nếu như ở nơi khác chắc là sẽ không biến đổi thành cương thi, chủ nhân cho rằng cương thi dễ tạo ra vậy sao? Nếu thế thì khắp nơi trên thế giới đều tràn ngập cương thi, nhưng có điều ở nơi đây có nhiều âm khí tụ tập, tử thi sẽ chậm rãi biến thành cương thi, nhưng nơi đây âm khí cũng không nhiều nên cần thời gian rất dài, chắc khoảng mấy trăm năm mới có thể biến thành cương thi được/ Tiểu Linh nói.
Thùng thùng!
Hai thanh âm vang lên truyền vào tai Lâm Thiên, tiếp theo đó là một chuỗi tiếng động khó nghe. Đèn pin cầm trong tay, hắn rọi vào thấy một con quái vật hình người, có lông đen rậm rạp. - Mợ nó, thì ra cái thứ này xấu hơn trên tivi nhiều!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lân Thiên đối với con quái vật hình người này. Con người đúng là động vật khó hiểu, có những lúc không thể lí giải bằng lời nói được, lúc này cảm giác sợ hãi trong Lâm Thiên tự nhiên biến mất hơn phân nửa.
Con cương thi kia đương nhiên cũng cảm giác được Lâm Thiên không dễ đối phó, nó rống hướng hắn nhưng không dám xông lên.
- Tiểu Linh, đây là cương thi? Sao khác với trên tivi? Hơn nữa không mặc quần áo, toàn thân lông đen.
Lâm Thiên bực tức hỏi Tiểu Linh.
- Chủ nhân ngốc quá. Cương thi hình thành cần mấy trăm năm, chủ nhân nghĩ quần áo còn có thể tồn tại hay sao? Cương thi chia làm vài loại. Loại chỉ có chút lông trắng gọi là bạch mao cương thi, nó thuộc loại cấp thấp nhất, ngay cả người bình thường cũng có thể đối phó. Còn con trước mặt của ngài được gọi là hắc mao cương thi hay là Thiết Thi, nó cao hơn bạch mao cương thi một bậc, trên nữa là Đồng Thi, rồi Ngân Thi, trên nữa là Kim Thi, về Kim Thi thì người không cần phải nghĩ, nó quá mạnh so với chủ nhân bây giờ.
Chỉ số thông minh của Thiết Thi rất kém, thấy Lâm Thiên không công kích nó, nó còn tưởng là Lâm Thiên sợ. Nó gầm rú lao nhanh vào Lâm Thiên, hắn đang cầm đèn pin thấy vật thể lao tới gần. Lâm Thiên dù giật mình nhưng không hề bối rối, lập tức vận dụng Lăng Ba Vi Bộ. Lâm Thiên nắm chắc có thể xử ngay cương thi chỉ bằng một đao, nhưng không làm như vậy, hắn muốn nhìn xemsức tấn công của cương thi rốt cuộc như thế nào.
Khoảng hai phút sau, Lâm Thiên thất vọng. Tuy cương thi công kích khá nhanh nhưng hơi đơn điệu, chỉ đơn thuần chém chặt.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
- Đã vậy thì ta sẽ kết thúc ngươi! Ngươi cũng đã giết hơn mười người, coi như là báo thù thay bọn họ.
Lâm Thiên nắm chặt cơ hội ngay lập tức huơ loan đao xẹt qua ngay cổ của cương thi, một cái đầu quỷ dị bay ra nhưng không hề có máu, cực kỳ quái dị.
Lâm Thiên đang ở dưới đáy động, bốn phía có hơn hai mươi cổ xác chết nằm la liệt, tuy rằng có khá lâu nhưng không hư thối. Cho thêm thời gian thì những cái xác này sẽ biếnt thành cương thi khủng bố.
Có nhiều thi thể có thể trở thành cương thi như thế, tương lai không biết cò bao nhiêu người bị chúng giết hại. Lâm Thiên mặt lạnh, liên tục huơ loan đao trong mấy giây đã biến các thi thể kia thành xác không đầu. - Xin lỗi, ta cũng không muốn thêm nhiều người bị các ngươi hại.
Nói xong Lâm Thiên cất loan đao, cất bước đi ra ngoài động. Sau khi đi tới cửa động, hắn đánh ra một quyền vào bên trên vách động, sức mạnh khiến các tảng đá to sụp xuống nhanh chóng lấp kín cửa hang. Động tĩnh khá lớn, Ngụy Phong, Vân Nhu, Lý Duy ở bên ngoài lo lắng nhìn vào, Lâm Thiên thản nhiên từ trong bụi cỏ đi ra.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
- Đi thôi, bên kia cũng không có gì.
Đám người Vân Nhu không tin, nhưng không có cách nào để biết rõ được.
Rất nhanh tất cả mọi ngườ xuống núi, mặc dù có câu lên núi dễ, xuống núi khó, nhưng nó rất bình thường với Lâm Thiên. Hai tiếng trôi qua, mọi người đã có mặt ở giữa sườn núi. Nói là ở sườn núi nhưng thật ra không cách chân núi quá xa, ở đây có một bãi đất khá lớn và bằng phẳng, gần đó còn có một con suối trong lành, một nơi cắm trại hoàn hảo.
Trong lúc mọi người đang cắm trại và kiếm củi lửa để chuẩn bị đốt lửa trại, Ngụy Phong đến gần Lâm Thiên, thấp giọng hỏi:
- Lão Tam, trong động kia thật sự không có gì sao? Ta nghe thấy thanh âm của quái vật.
- Ta đã giải quyết xong, hơn nữa còn biết nguyên nhân những người trước kia mất tích.
Ngụy Phong sốt ruột hỏi dồn:
- Nói đi rốt cuộc, bên trong có gì?
Lâm Thiên nói:
- Cương thi, chắc ngươi từng nghe qua? Nhưng đã bị ta xử lý, đều giết ở trong sơn động kia.
Ngụy Phong lầm bầm nói:
- Trên đời này thực sự có cương thisao? Ta còn tưởng ti vi chỉ là dối trá.
Lâm Thiên nói:
- Tất nhiên là có, Lão Ngụ, y nếu như ngươi chỉ là người bình thường thì ta sẽ không nói ra, nhưng tương lai ngươi chắc chắn trở thành cao thủ, nên mấy cái này cũng không có gì quá đặc biệt. Không nên nói cho mọi người, để tránh sự hoảng loạn không cần thiết.
Ngụy Phong gật đầu:
- Dĩ nhiên ta sẽ không nói, lúc trước ta cảm giác Ma Quỷ Sơn hơi là lạ, thì ra có quái vật trong núi thật.
Lửa trại đã dược đốt lên dụng cụ nướng đều đã được chuẩn bị, mỗi trại đều tự động đưa những miếng thịt và thực vật tươi ngon, Lâm Thiên cùng Ngụy Phong đối với việc này khá lành nghề cong việc này. Lâm Thiên thì bởi vì từ nhỏ đã là cô nhi nên có tính tự lập rất cao. Ngụy Phong tuy rằng xuất thân rất tốt nhưng gia giáo nghiêm ngặt, còn là một thế gia dòng dõi quân nhân, chuyện đặc huấn dã ngoại đối vớigã thì cũng rất bình thường, có lẽ gã từng ăn thịt sống.
Tuy bọn họ làm rất tốt nhưng toàn bộ thành viên trong lớp đa số lớn lên ở thành thị, từ nhỏ sống trong nhung lụa, nấu ăn dở là cả một vấn đề lớn. Trong thịt đôi lúc còn có chút máu đỏ, tất nhiên là không ăn được, nhưng không thể bỏ phí, bây giờ thì thịt quay là một món đặc sản.
Lâm Thiên cười khẽ:
- Lão Ngụy, ngươi xem Lý Duy kìa, chỉ nướng đã làm nàng lấm lem, ra giúp nàng chút đi.
Tuy mỹ nữ lớp trưởng có năng lực khá mạnh nhưng mặt nấu nướng tuyệt đối không giỏi.
Ngụy Phong trừng Lâm Thiên, lắc đầu nói:
- Muốn giúp thì ngươi đi giúp đi!
Lâm Thiên đứng dậy:
- Ta đi kiếm thếm con mồi, ngày hôm nay chắc thịt nướng sẽ không đủ nên còn cần lấy thêm thịt.
Lâm Thiên nói xong liền đi hướng con đường nhỏ bên kia.
Thấy Lâm Thiên chạy lên núi, Lý Duy đi tới hỏi:
- Ngụy Phong, Lâm Thiên đi đâu vậy?
- Săn thú!
Ngụy Phong nói, gã nhìn miếng thịt được xiên qua cây gậy trong tay Lý Duy, cười nói:
- Thịt thì chỉ được một chút mà lại còn cháy đen như thế này chắc chắn mọi người sẽ đói bụng.
Lý Duy đỏ mặt nhỏ giọng nói:
- Ta làm sao biết nướng thịt khó dữ vậy!
- A...
...
Lâm Thiên đi vào rừng đi thăm dò một chút, hắn không để Tiểu Linh dò xét trước mà muốn tự thân tìm. Trong Ma Qủy Sơn ít có người, chủ yếu là nhiều dã thú. Hổ báo còn có thì lợn rừng rồi hươu nai hằng hà. - A, có vết máu!
Lâm Thiên cúi người xuống cẩn thận nhìn vài giọt máu trên đất nói.
- Máu còn chưa đọng lại, chắc là chưa quá lâu!
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn lên trời thấy mặt trời đã xuống núi, màn đêm bắt đầu phủ xuống.
- Ở đây hình như có người bị thương chạy qua!
Lại nhìn dò xét bốn phía một chút, hắn thầm nghĩ.
- Tiểu Linh, dò xét thử đi, ngoại trừ chúng ta ở đây có còn gì khác không?
Lâm Thiên ra lệnh cho Tiểu Linh.
Rất nhanh Tiểu Linh đã trả lời:
- Cách chủ nhân 300m về phía tay trái có một hang lợn rừng, bên trong có một con khá to, trong hai ngàn thức không có người ngoài, nhưng phát hiện vệt máu. Nếu ngài muốn tìm thì chỉ cần dựa vào vết máu chắc sẽ tìm được! - Quên đi, trước hết đối phó với con lợn rừng đã.
Lâm Thiên vừa nói, thân hình nhanh chớp xuyên qua trong rừng. Dưới tác dụng thần kỳ của Lăng Ba Vi Bộ thì rừng rậm không ảnh hưởng gì đến Lâm Thiên. Con đầu lợn rừng lớn rất là mẫn cảm, Lâm Thiên vừa đến nơi nó đã từ trong hang vọt ra. - Có thể chết dưới bảo đao của ta cũng là phúc khí của ngươi.
Lâm Thiên cười tà, loan đao chợt lóe lên, một cái đầu lớn của con lợn đã lìa khỏi cổ.
- Mợ nó, còn phải làm một đồ tể, tội nghiệp cho thanh đao của ta.
Lâm Thiên thì thầm, nhanh chóng xử lý con lợn, đầu tiên lóc da rồi cắt bỏ hết nội tạng, dùng một cành cây chắc khỏe xuyên qua, vác lên.
Thịt lợn rừng này chắc cũng tầm hai ba trăm cân, đối với Lâm Thiên sức năng này không đáng gì, hắn dễ dàng xách lên đi tới đầm nước nhỏ trong veo gần đó rửa thịt cho sạch sẽ, thoáng chốc cái đầm đã thành màu máu! - Đây đúng là cảnh tượng máu me.
Lâm Thiên nhún vai, xách con heo rừng lên đi đến nơi cắm trại của cả nhóm.
Rât nhanh Lâm Thiên đã đi xuống, nhưng ngay lập tức thấy tình huống có chút không đúng. Nơi cắm trại của bọn họ tự nhiên có hơn mười người lạ, trong đó có một người nói tiếng trung hơi ngọng nên Lâm Thiên biết ngay bọn họ không phải người Trung Quốc rồi.
Hơn mười người kia đang vây quanh Ngụy Phong và Vân Nhu, Lâm Thiên không liều lĩnh đi ra mà ẩn núp gần đó.
- Mợ, hình như là người ngoại quốc, xem hình dáng chắc là người Nhật.
Lâm Thiên âm thầm nói.
Có một tên nói:
- Nói mau, các ngươi có thấy một cô gái xinh đẹp đi qua đây hay không?
- Không có, chúng ta không nhìn thấy!
Vân Nhu giọng run run nói.
- . Sơn Quân chắc là nàng nói thật, chúng ta nên nhanh chóng đi tìm thì hơn.
- Bọn họ đã thấy được chúng ta, nên giết chết toàn bộ!
Lúc Sơn Quân nói, mọi người sắc mặt trắng bệch.
- No no, Sơn Quân, chúng ta không nên tự tìm rắc rối, nơi này là Trung Quốc, nếu gây ra chuyện lớn thì khó thoát. Chúng ta chỉ cần xóa một đoạn ký ức của họ là được. - Nhanh lên, chúng ta nhanh chóng vào núi.
- Biết!
Một người nói, rồi từ trong túi lấy ra một cây bút máy.
- Các ngươi nhìn vào đây, nhìn vào cây bút trong tay ta, ai không nhìn lập tức giết!
Dưới sự uy hiếp của gã, mọi người liền nhìn vào cây bút, trongf mắt xoe tròn.
Một luồng sáng chợt lóe mấy người bạn của Lâm Thiên liền ngã xuống.
- Sơn Quân, xong rồi, năm phút sau bọn họ sẽ tỉnh lại và quên hết mọi việc trong vòng mười phút!
- Tốt, chúng ta phải nhanh chóng tìm được cô ả kia, trong tay nàng đang cầm một vật rất quan trọng, làm hại chúng ta phải đi khắp nơi. Mợ, bắt được ả thì chúng ta sẽ hiếp chết ả!