Chương 92: Hang Động Kỳ Bí

Chương 92: Hang động kỳ bí

Trên đỉnh Ma Quỷ Sơn tương đối bằng phẳng, ngoại trừ chỗ mà bọn Lâm Thiên đứng thì những nơi khác đều là cây cỏ rậm rạp.

Vân Nhu nhìn bốn phía rồi nói:

- Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa giờ, không nên đi lung tung.

- Lâm Thiên, bốn phía an toàn chứ?

Thân là giáo viên nên vấn đề an toàn là quan trọng nhất với Vân Nhu, nếu xảy ra chuyện gì thì giáo viên cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Lâm Thiên tập trung tinh thần, trong phạm vi trăm thước thì mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của hắn, ngay cả cây cỏ gió thổi lung lay cũng có thể cảm nhận rõ ràng, Quay sang nhìn về phía Vân Nhu, Lâm Thiên gật đầu nói:

- Trong vòng trăm thước không có gì nguy hiểm, nhưng bên ngoài thì ta cũng không rõ ràng.

Xung quanh đều là cây cỏ rậm rạp, Vân Nhu thầm nghĩ hơn trăm thước là tốt rồi, nàng hơi yên tâm:

- Lâm Thiên, lần này nhờ ngươi hỗ trợ!

Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Mọi người đều là bạn cùng lớp, trợ giúp mọi người là điều bình thường. Ta cũng không hy vọng trong lớp tự nhiên có một, hai người mất tích!

Mười phút sau, Lý Duy tìm Vân Nhu nói:

- Vân Lão Sư, Trương Cường nói là đi ra ngoài một chút mà qua hơn bảy, tám phút rồi vẫn chưa trở lại!

Vân Nhu căng thẳng thần kinh, lớn tiếng kêu lên:

- Trương Cường, ngươi đang ở đâu?!

Vẫn không có tiếng trả lời, sắc mặt của Vân Nhu và Lý Duy đều không tốt.

- Kêu lớn như vậy chắc là trong vòng trăm thước vẫn nghe được, lẽ nào...

Vân Nhu sắc mặt nhợt nhạt, ánh mắt cầu xin nhìn về phía Lâm Thiên. Vân Nhu chỉ là người vừa mới ra khỏi cổng trường được hai, ba năm, một nữ nhân yếu đuối khó tránh khỏi hoảng sợ.

Lâm Thiên thoải mái nói:

- Vân Lão Sư, đừng gấp, chúng ta hãy tìm xem trước đã.

Ngụy Phong rất nhanh đi tới trước mặt Lâm Thiên:

- Lão tam, lúc nãy tên tiểu tử Trương Cường đi về phía rừng cây bên kia!

Ngụy Phong lớn tiếng rống nguyên tòa Ma Quỷ Sơn đều có thể nghe thấy, thế nhưng chỉ nghe tiếng vọng lại quanh quẩn đâu đây chứ cũng không hề nghe giọng Trương Cường trả lời.

Sắc mặt Lâm Thiên hơi thay đổi, trong đầu kêu Tiểu Linh tìm thử:

Tiểu Linh cười cợt nói:

- Chủ nhân, Trương Cường đang ngồi cười ở cái cây bên kia.

Lâm Thiên thấy nhức đầu và tức giận, bọn họ thì đang lo lắng cho gã, mà tên Trương Cương cố ý trốn đi.

Bước nhanh hướng cái cây, Lâm Thiên chộp vai Trương Cường xách lên.

Ngụy Phong trừng mắt nói với Trương Cường:

- Tiểu tử, ngươi bị khùng sao?

Trương Cường rụt cổ lại nói:

- Chỉ là đùa vui một chút.

Lý Duy tức giận quát:

- Vui đùa? Ngươi có biết làm như thế báo hại chúng ta lo lắng như thế nào không?

Những bạn học khác cũng liên tục đứng dậy trách móc, Trương Cường này bình thường cũng hay đùa giỡn, không ngờ lúc này mà gã còn giỡn được.

Bị mọi người mắng Trương Cường tỏ vẻ hối lỗi nhưng Lâm Thiên thấy rõ trong mắt gã không hối cãi.

Lâm Thiên lạnh lùng thốt:

- Nếu như ngươi gặp nguy hiểm đừng trách ta đứng nhìn.

Trương Cường cười cười nói:

- Ở Ma Quỷ Sơn này thì lấy đâu ra nguy hiểm, chẳng qua là người miền núi vô tri nói lung tung.

Nghỉ ngơi tầm hai mươi phút sau, Vân Nhu đứng lên vỗ tay nói:

- Được rồi, mọi người chắc đã nghỉ khỏe, chúng ta xuống núi thôi.

- Vân lão sư, bên kia hình như có tiếng gầm nhỏ!

Một người sắc mặt trắng bệch đi từ gần chỗ bụi rậm nói:

- Ta nằm trên mặt đất nghe được một tiếng như vậy, hình như, hình như có một tiếng gầm của ác quỷ đang vẫy gọi!

Mọi người một bên nổi da gà da vịt.

Lâm Thiên nói:

- Đi, chúng ta đi qua nhìn một chút.

Vân Nhu kéo Lâm Thiên nói:

- Lâm Thiên, chúng ta không nên gây chuyện, nên nhanh chóng xuống núi thì hơn.

Lâm Thiên nói:

- Vân lão sư, không có chuyện gì, chỉ đi qua nhìn một chút. Nếu có cái gì cũng nên trừ đi để buổi tối cắm trại giữa sườn núi cho an toàn hơn.

Vân Nhu gật đầu:

- Vậy cũng được, Ngụy Phong, ngươi cũng biết võ công, hãy đi cùng với Lâm Thiên.

Ngụy Phong đồng ý ngay.

Lâm Thiên cùng Ngụy Phong với cậu học sinh lúc nãy đi tới chỗ kia.

- Là chỗ này, các người ghé sát lỗ tai xuống đất nghe thử xem!

Học sinh kia nói.

Vốn dĩ Lâm Thiên có thể trực tiếp kêu Tiểu Linh tra xem, nhưng làm như vậy thì không biết giải thích với người khác như thế nào, chẳng lẽ nói ta không cần nhìn cũng biết hết hay sao?!

Lâm Thiên ghé lỗ tai xuống, tập trung tinh thần nghe, quả nhiên nghe được hàng loạt tiếng gầm nhẹ, âm thanh kia cực kì nặng nề, cũng không giống như dã thú phát ra, cũng không biết đây là quái vật gì. - Lão tam, gần đây chắc là có một cái động ngầm nào.

Ngụy Phong nói.

- Nhưng thanh âm kia_

Ngụy Phong vừa nói vừa nhìn nam sinh kia

- Các ngươi nói tiếp đi, ta đi sang bên kia!

Nam sinh kia thầm kêu may mắn, gã chỉ muốn tránh khỏi nơi đây càng xa càng tốt.

- Cửa hang này chắc nằm phía sâu trong kia.

Ngụy Phong nói tiếp, chỉ chỉ hướng ở lùm cỏ cách hai thước.

Lâm Thiên nói trong đầu với Tiểu Linh.

- Tiểu Linh, phía dưới kia có cái gì?

- Chủ nhân, dưới kia có một cương thi và một thiết thi, thực lực yếu hơn chủ nhân môt bậc.

Tiểu Linh trả lời.

Lâm Thiên ngạc nhiên hỏi:

- Cương thi? Thật sự có thứ này hay sao?

- Chủ nhân, thế giới này rất to lớn, chuyện gì mà không thể xảy ra. Thế giới kia có nhiều tang thi, thì sao thế giới này không thể có cương thi?

Ngụy Phong nói:

- Lão tam, chúng ta xuống dưới tra xét một chút.

Nơi đây có tà vật như thế sợ là lại sẽ gây hại cho người dân nơi đây và khách du lịch. Lâm Thiên thầm nghĩ hắn tuy không phải là người tốt gì, nhưng dưới tình huống này có năng lực đương nhiên sẽ vì dân trừ hại.

Lâm Thiên gật đầu:

- Điều tra, đương nhiên phải xem thử, nhưng không phải chúng ta, ngươi ở lại đây bảo vệ mọi người để ta đi xuống xem thử.

Ngụy Phong trợn mắt quát:

- Lão tam!

- Lão Ngụy lần này ngươi phải nghe ta, nếu như chúng ta xuống hết, lỡ bên rừng xuất hiện con hổ con báo gì thì sao bây giờ?

Lâm Thiên nói luôn.

Ngụy Phong bất đắc dĩ gật đầu:

- Vậy được rồi, nhưng ngươi phải chú ý một chút, có gì thì kêu to lên ta sẽ tới cứu viện!

Rất nhanh, Lâm Thiên từ Lý Duy lấy được một cái đèn pin, nghe được Lâm Thiên muốn xuống điều tra, Vân Nhu cực kì phản đối, nhưng làm sao có thể bỏ được ý nghĩ của Lâm Thiên? Hắn còn muốn thấy bộ dạng của cương thi nó như thế nào.

Chui vào bên trong bụi cỏ, quả nhiên Lâm Thiên thấy được một cái cửa động, coi như có ánh nắng mặt trời nhưng ở đây vẫn có chút khí âm hàn từ trong động truyền ra/ Lòng Lâm Thiên có chút căng thẳng, tang thi thì hắn chém giết nhiều rồi, nhưng cương thi thì hắn vẫn chưa nhìn thấy bao giờ.