Chương 91: Tới Ma Quỷ Sơn
- Lão tam, ngươi sẽ không mặc âu phục đi picnic chứ? Hay là ngươi lại ngắm được thêm bé nào? Nói thật lớp trưởng Lý Duy vẫn có chút xinh đẹp.
Ngụy Phong cười nham nhở nói:
- Lúc lên Ma Quỷ Sơn chỉ cần có chút chuyện xảy ra, rồi ngươi nhảy ra làm anh hùng cứu mĩ nhân, đảm bảo ngay lập tức lớp trưởng đại nhân của chúng ta sẽ xiêu lòng ngay!!
Lâm Thiên trợn trắng mắt một cái rồi chạy vào thay quần áo ngay.
- Mặc âu phục leo núi, ta tự phục mình.
Hai người thay đồ xong cùng đi ăn, đến ký túc xá nữ, xe buýt cũng ở bên đó. Xe buýt đậu bên nữ để ưu tiên cho các nàng.
Lúc tới nơi phần lớn mọi người đã có mặt.
Lớp trưởng Lý Duy hỏi hai người:
- Lâm Thiên, Ngụy Phong, các ngươi không mang đồ gì sao?
- Lớp học đã chuẩn bị thức ăn, còn chuẩn bị cả lều trại, chúng ta cần gì mang theo đồ? Đi leo núi không nên mang nhiều đồ làm gì cho mệt.
Lâm Thiên lắc đầu nói, thực ra hắn cần gì phải mang, ở trong không gian Tinh Giới có thể tùy thời đem đến. Hắn chỉ qua loa trả lời lớp trưởng.
Bạn cùng lớp của Lâm Thiên cũng chỉ có ba mươi tám người, cộng Vân lão sư là ba mươi chín người. Tiêu Bạch và Tả Vân Phi không có đây nên chỉ có ba mươi bảy người. Xe buýt khá lớn, thoải mái chở mọi người đi. Lâm Thiên dĩ nhiên ngồi cùng Ngụy Phong, mà Lý Duy lại ngồi cùng Trần Minh, chỗ ngồi là do Trần Minh sắp xếp nên gã ưu tiên cho mình., Lâm Thiên hơi nhíu mày, thầm nghĩ tên tiểu tử Trần Minh này cũng không đơn giản.
Vân Nhu đề nghị:
- À, trên đường đi khá buồn, mọi người hát ít bài hát cho vui được không?
Lời của mỹ nữ lão sư đương nhiên là rất có trọng lượng.
Lý Duy vỗ tay nói:
- Vân Lão sư hát trước đi!
Vân Nhu mỉm cười, cũng từ chối, giọng của nàng rất hay nên ca hát không tệ rồi, mọi người vỗ tay nhiệt liệt. Kế tiếp là lớp trưởng Lý Duy chọn một giai điệu rất là hay khiến cho mọi người ai nấy sung sướng nghe.
Lâm Thiên đụng vào vai của Ngụy Phong, nhẹ giọng nói:
- Lão Ngụy, giọng ca của Lý Duy thật là hay, sao ngươi không cua thử xem, sau này các huynh đệ sẽ được nghe nhiều.
Ngụy Phong nhắm mắt dưỡng thần, coi như không nghe thấy lời của Lâm Thiên.
Mắt Lý Duy lấp lánh nói:
- Tiếp theo xin mời Lâm Thiên đồng học, Lâm Thiên đồng học là một cao thủ, tin tưởng hát chắc cũng sẽ hay vô cùng.
Âm thanh lười biếng của Lâm Thiên vang lên:
- Lớp trưởng đại nhân, không hát có được không? Ta hát nghe rất tệ.
- Không được không được, mọi người đều phải hát. Lâm Thiên, ngươi là võ lâm cao thủ, chẳng lẽ một bài hát làm khó ngươi sao?
Lý Duy vừa nói vừa vỗ tay cổ động, mọi người cũng vỗ tay theo. Lâm Thiên biểu diễn tối hôm qua làm nhiều người ôm lòng sùng bái hắn nên tiếng vỗ tai rõ to.
Lâm Thiên đứng dậy hùng hồn nói:
- Hay ta hát quốc ca, để chúc quốc gia chúng ta ngày càng giàu mạnh.
“Lang yên khởi giang sơn bắc vọng long khởi quyển mã trường tê kiếm khí như sương tâm tự hoàng hà thủy mang mang nhị thập niên túng hoành gian thùy năng tương kháng hận dục cuồng trường đao sở hướng đa thiểu thủ túc trung hồn mai cốt tha hương hà tích bách tử báo gia quốc nhẫn thán tích canh vô ngữ huyết lệ mãn khuông...” (Đoạn này mình để hán việt thôi, quốc ca của trung quốc nên mình cũng chẳng dịch làm gì ^^) Thanh âm của Lâm Thiên ẩn chứa lực xuyên thấu mãnh liệt, đúng là loại khí khái hào hùng vốn có của bài hát, nhiệt huyết của nam nhi, khiến mọi người đều vỗ tay nhiệt liệt, kể cả Vân Nhu và Lý Duy, hai vị mỹ nữ xinh đẹp này cũng vô cùng rung động.
Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay mới ngừng lại được, Lý Duy cười duyên nói:
- Lâm Thiên ngươi quá khiêm tốn, hát hay như thế còn bảo không biết hát, nói chung cái loại khí khái này được biểu hiện qua lời văn rất tốt, quá tuyệt vời.
Lâm Thiên lắc đầu:
- Phàm là một người yêu nước có chút cảm xúc là thể hiện được.
Lý Duy nói.
- À, đúng rồi, đến lượt Ngụy Phong, Lâm Thiên hát hay như thế tin tưởng ngươi cũng không kém.
Ngụy Phong từ từ nhắm hai mắt, Lâm Thiên liền nói:
- Lão Ngụy, ta cũng đã hát rồi, ngươi chẳng lẽ không nể mặt mỹ nữ lớp trưởng của chúng ta sai?
Lý Duy yêu kiều dỗi nói:
- Phi, cái gì mà mỹ nữ lớp trưởng, nói lung tung!
Ngụy Phong mở mắt bất đắc dĩ nói:
- Lão tam, ngươi đừng ép ta có được không, ta hát điên lắm, chắc chắn nếu cất tiếng ca thì chắc là xe buýt của chúng ta sẽ lao xuống vực.
Một tiếng cười khanh khách như chuông bạc vang lên, Lý Duy cười nói:
- Ngụy Phong, bọn ta đều rất mong chờ!
- Để cho mọi người được đảm bảo an toàn về tính mạng, bài hát này ta không thể hát được!
Ngụy Phong bày ra tư thế lợn chết không sợ nước sôi nói.
- Lão Ngụy, nếu có kiếp sau lại để cho ngươi được hát tiếp.
Lâm Thiên cười to nói, tiếp theo cả lớp cùng cười lớn.
Cuối cùng Ngụy Phong không có hát, trên xe ngoại trừ tài xế ra gã có đặc quyền cao nhất là không phải hát.
Ba giờ sau, mọi người đã nhìn thấy Ma Quỷ Sơn.
Vân Nhu nói:
- Người đi trước đã lên đây rồi mở ra nơi này, mọi người nên chú ý một chút không nên chạy loạn, Lâm Thiên, Ngụy Phong phiền hai người đi xem qua một chút.
Kỳ thật bay giờ chỉ cần nhờ Tiểu Linh xem qua một chút có nguy hiểm hay không là được, nhưng làm vậy thì chuyến đi sẽ mất hết kích thích, nhưng nếu có người xảy ra chuyện thì hắn sẽ mở ra dò xét ngay.
Ma Quỷ Sơn cao hơn ngàn thước, nhưng trên sườn núi quanh năm bao phủ mây trắng, ở đây có rất nhiều đường nhỏ, công nhận là rất dễ bị lạc đường. Theo người dân ở đây nói, những năm gần đây cũng có hơn mười người lên nơi này mà không trở lại. Có cảnh sát tới điều tra, nhưng cuối cùng không tìm được gì nên đành để như vậy.
Xe dừng ở dưới chân núi, mọi người hầu hết đều lớn lên ở thành phố nên rất hưng phấn.
Vân Nhu nói:
- Mọi người ăn nhẹ một chút rồi chúng ta lên núi, đến tối thì chúng ta đến chân núi đốt lửa trại!
- Chúng ta không có hướng dẫn viên nên mọi người không được tùy tiện đi đường nhỏ, cứ đi trên đường lớn theo những bậc thang thôi.
Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn đám sương mù bao phủ sườn núi kia, âm thầm nhíu mày. Có lẽ do ngọn núi quá lạnh làm hắn rợn tóc gáy.
- Chẳng lẽ thực sự có quỷ?
Lâm Thiên nghĩ thầm, hắn biu môi, vớ vẩn.
- Lão tam, không cần lo lắng, chỉ là một ngọn núi nho nhỏ. Trước kia ta còn từng bị nhét vào rừng rậm nguyên thủy để huấn luyện sinh tồn, đó mới là khổ, còn phải qua hơn nửa tháng.
Ngụy Phong bày ra bộ dạng bi thương kể về cuộc đời của mình.
- Nhưng so với Tiểu Bạch thì ta còn sướng hơn nhiều, he he, hắn còn phải ở trong một quốc gia châu phi đang nội chiến tới hơn nửa năm.
Nghe Ngụy Phong nói, Lâm Thiên bắt đầu thả lỏng, thầm nghĩ nơi này chắc không có gì kinh khủng hơn tang thi.
Rất nhanh mọi người đều đã ăn nhẹ xong một chút, tiếp tục hành trình. Ngụy Phong phụ trách mở đường, còn Lý Duy thì có Trần Minh bày ra bộ dáng cảnh giác nguy hiểm bảo vệ trước mặt mọi người. Lâm Thiên thì cùng Vân Nhu đi phía sau.
Vân Nhu nhỏ giọng nói.
- Lâm Thiên, ta cảm giác Ma Quỷ Sơn này có chút âm trầm!
- Vân Lão Sư lại nghe người ta nói linh tinh khiến thần kinh căng thẳng, bây giờ là giữa trưa nắng ấm áp lấy đâu raâm trầm?
Lâm Thiên nói với mọi người.
Một nam sinh quay lại nói:
- Huống chi trước sau còn có hai đại cao thủ thì chúng ta còn sợ gì.
Vân Nhu nói:
- Có lẽ thần kinh của ta hơi nhạy cảm.
Một đường mọi người cười nó rất nhanh đã đến sườg núi. Có những đám sương nhàn nhạt làm cho con người ta nổi da gà, đủ để một số nữ sinh yếu đuối hơi lo sợ, mắt thì liếc ngang liếc dọc chỉ sợ bên bụi rậm hay lùm cây có chứa một vật đáng sợ bắt các nàng đi. Lâm Thiên âm thầm buồn cười nhìn.
Đường núi rất hẹp, mọi người đi tiến lên, Vân Nhu đi ở phía sau, nàng hơi lo lắng, không nhịn được kêu mọi người chậm một chút.
Lâm Thiên cười nói:
- Vân Lão Sư, có Ngụy Phong đi trước kia, ngài không cần lo lắng quá!
Vân Nhu gật đầu, tiếp tục nhìn xung quanh, bớt lo hơn.
Vân Nhu tiếp tục bảo:
- Lâm Thiên nếu có dã thú lớn thì ngươi có thể đánh chết nó được không?
- Nếu như chỉ là dã thú thì chắc chắn không có vấn đề gì.
Lâm Thiên nói, trong lòng lại bồi thêm câu: Chỉ sợ trong này có ma quỷ gì khác.
Một đường đi lên, qua khoảng ba tiếng mọi người leo lên tới đỉnh núi.
Vân Nhu tìm Lý Duy hỏi:
- Lý Duy, tất cả mọi người đông đủ?
Lý Duy gật đầu:
- Vâng ạ, tất cả mọi người đều đã lên đây, nhưng khá là mỏi mệt nên ngồi đây.