Chương 96: Hàng Mẫu Bệnh Độc

Chương 96: Hàng mẫu bệnh độc

- Được rồi, ta sẽ nói cho Dao Nhi biết, nhưng nghe xong không nên nói ra ngoài nhé, để tránh những phiền phức không đáng có!

Lâm Thiên nói.

- Ngày hôm qua lúc ta đi săn thú về đúng lúc thấy một đám người Nhật Bản đang ép hỏi mấy người Vân Lão sư và Lão Ngụy, hơn nữa còn dùng súng chĩa vào họ. Vì bọn họ e ngại nên không giết người diệt khẩu, chỉ xóa trí nhớ của nhóm lão Ngụy. Khi ta về thấy như thế chờ lúc mọi người đã đi, ta ở lại xử lý đám người kia.

Chu Dao sắc mặt hơi tái hỏi lại:

- Tiểu Lâm Tử giết người?

Lâm Thiên gật đầu, thấp giọng nói:

- Dao Nhi cũng biết thân phận của ta, sao có thể để một đám người Nhật ở trong nước ta hoành hành?!! Dao Nhi sợ sao?

Chu Dao gật đầu rồi lại lắc đầu:

- Dao Nhi tin Tiểu Lâm Tử, nhưng sợ Tiểu Lâm Tử xảy ra chuyện.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình!

Lần trước hắn đã nghe qua cách phân chia thực lực ở trong nước, huống chi hắn có Tinh Giới, tuy không thể giết được ai nhưng vẫn thải mái chạy trốn.

Dù vậy hắn vẫn thấy thực lực của mình còn quá yếu, trong không gian Tinh Giới thì có thể chết đi sống lại nhưng ở ngoài này thì chết là hết, nên nguyện vọng tăng thực lực lên là điều lớn hơn bao giờ hết.

Buổi chiều Lâm Thiên cùng Chu Dao học xong hai tiết, Lâm Thiên vẫn chưa về phòng mà nhanh chóng tiến vào không gian Tinh Giới.

Dương Thi, Dương Tuyết cũng vừa tắm xong, chỉ khoác một cái khăn tắm. Lâm Thiên thấy cảnh đó làm lửa dục vốn bị Thạch Huyên Hiên đốt ra thoáng chốc bùng cháy lên. - Thi Nhi, Tuyết Nhi!

Lâm Thiên nhào qua, ôm lấy cả hai, chiếc khăn tắm vốn dĩ lỏng lẻo đã rơi xuống, đập vào mắt hắn là hai thân hình ngọc ngà trắng tuyết. Lâm Thiên bế hai nàng lên giường, ba người phát ra tiếng rên rỉ.

Ba giờ sau, bên trong căn phòng đã yên tĩnh trở lại.

- Lâm đại ca sao hôm nay mạnh mẽ thế? Muội muội nàng phải làm như thế mới khiến đại ca trút ra được.

Dương Thi mắc cỡ đỏ mặt nói, bên cạnh nàng là Dương Tuyết, trên miệng nhỏ nhắn ấy còn vương chút dịch thể màu trắng. Vừa nghĩ tới lúc nãy dùng miệng để thỏa mãn Lâm Thiên là Dương Tuyết không nhịn được người mềm nhũn.

Lâm Thiên thương tiếc nói:

- Tuyết Nhi, ủy khuất nàng.

Dương Tuyết mặt dán vào ngực Lâm Thiên nói:

- Là Tuyết Nhi nguyện ý, Lâm đại ca thoải mái không?

Lâm Thiên gật đầu, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy rất hoang đường.

Dương Tuyết lo lắng nói tiếp:

- Lâm đại ca, ta làm như vậy sau khi có khinh thường Tuyết nhikhông?

- Muội ngốc, làm sao có thể, ta yêu nàng còn không hết.

Lâm Thiên nói.

- Lâm đại ca, ta cũng nguyện ý làm vậy vì đại ca!

Dương Thi nói rồi nhanh chóng cầm lấy “Tiểu Lâm Thiên”, đôi môi đỏ mọng ngậm vào, thứ mềm nhũn nhanh chóng ngẩng cao đầu khiến chủ nhân của nó càng sung sướng.

Một cuộc chiến không biên giới lại diễn ra, cuộc chiến không có đổ máu chỉ đổ mồ hôi, và hạt giống tương lai. Cuộc chiến dừng lại khi một bên đã không còn sức.

Cứ thế thời gian trôi qua, cả ngày hôm nay Lâm Thiên còn chưa ngủ, hắn ôm hai nàng vào giấc mộng đẹp, ngủ thật say.

Lúc Lâm Thiên tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau, hai nàng còn chưa tỉnh, vì hôm qua quá mức điên cuồng tuy thể chất hai nàng tốt hơn người bình thường một ít nhưng không thể chịu nổi. Ra khỏi không gian Tinh Giới, Lâm Thiên tắm rửa một chút, rồi bắt đầu nghĩ có nên mua một chiếc xe, bây giờ là rất cần thiết. - Mua một chiếc xe, ngoài ra trong không gian Tinh Giới cũng cần bổ sung thêm vật tư.

Lâm Thiên tính toán trong lòng, hắn kêu một chiếc xe taxi.

Đối với Ảo Ảnh K6 của Tiểu Bạch, Lâm Thiên cũng khá ưu thích, nhưng đó là xe số lượng có hạn nên bất đắc dĩ phải chọn Ảo Ảnh K5, hiển nhiên so với K6 thì kém hơn một ít.

Mặc dù là Ảo Ảnh k5 nhưng nó cũng ngốn mất của Lâm Thiên tới tám trăm vạn. Nhưng đã có Tinh Giới thì bao nhiêu tiền đối với hắn cũng chỉ là một con số, hắn còn chưa biết cách khai thác hết tài nguyên vô tận ấy.

Lái chiếc xe hoàn toàn mới đi ra, Lâm Thiên có hơi chút cảm thán:

- Xem ra có tiền vẫn sướng hơn.

Tới buổi trưa mấy xe hàng hóa hắn mua dự trữ rốt cục cũng đã hoàn thành, hắn thuê xe chở về tới biệt thự rồi chuyển vào không gian Tinh Giới hết, mọi thứ diễn ra hết sức bình thường và nhanh chóng, Lâm Thiên mới gọi cho Chu Dao biết rằng trưa nay không thể ăn cơm được với nàng, thì bỗng nhiên điện thoại trên tay lại rung lên, hiển thị một tin nhắn từ một dãy số xa lạ. Lâm Thiên đọc tin nhắn chỉ có vài chữ ngắn ngủn: [Lâm thiên, ta đã đến![

Thạch Huyên Hiên, đây nhất định là Thạch Huyên Hiên. Trong nháy mắt Lâm Thiên phản ứng lại, hắn lập tức gọi lại nhưng không thể liên lạc được.

- Chẳng nhẽ gửi xong tin nhắn liền tắt máy hay sao?

Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, do lúc trước hắn dặn nàng lúc nào đến nơi an toàn thì báo cho hắn một tiếng, nhìn điện thoại mà lòng hắn có chút ngổn ngang phức tạp.

Vào trong không gian Tinh Giới, Dương Thi, Dương Tuyết thấy Lâm Thiên liền đỏ mặt, hiển nhiên còn nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua của mình, nghĩ lại thật quá hoang đường.

Lâm Thiên nhẹ nhàng ôm các nàng:

- Thi Nhi, Tuyết Nhi, chuẩn bị một chút đi, chúng ta tiến vào thế giới.

Dương Thi, Dương Tuyết gật đầu, trở về mặc y phục vào. Các nàng bây giờ đang mặc áo ngủ, hiển nhiên không thể xuất hiện trước mặt người khác được.

Hai nàng rất nhanh thay đồ xong, hai người đều mặc quần jean, áo T-shirt tuy đơn giản nhưng đã tôn lên vẻ đẹp và làm nổi bật đường cong lên, tay thì cầm súng, tuy đưa súng vào không gian mất mười Duy Giới Lực nhưng chưa đáng là bao, với kỹ thuật bắn súng xuất sắc của hai nàng thật sự là ích lợi lớn đối với ba người.

Ba người rất nhanh xuất hiện ở một thế giới bệnh độc không người, bởi vì có sự phân tích trước đó của Tiểu Linh nên mọi người cũng không có xuất hiện trước nơi đông người. - Chúng ta trước hết đến chợ xem một chút, đôi lúc lại có chuyên gia bệnh độc bán mình cũng nên.

Lâm Thiên khẽ cười, tuy hắn biết loại khả năng này là không cao.

Hai nàng lườm hắn một cái.

Dương Tuyết le lưỡi nói:

- Bán mình, nói thật khó nghe!

Ba người rất nhanh đi tới thị trường Thiên Vân trấn, nơi này hiện tại khá náo nhiệt, thật nhiều người buôn bán. Thiên Vân trấn tuy rằng cung ứng một ít thực vật, nhưng số thực vật này không đủ để ăn lửng dạ, rất nhiều người phải bán đi một số thứ. Đối với những người cực kỳ đói như bọn họ, có thể ăn một miếng cơm no là hạnh phúc lớn nhất.

Dương Thi, Dương Tuyết nhìn những người bi thảm kia, trong lòng đồng tình, âm thầm may mắn mình đi theo Lâm Thiên, nếu không hai tỷ muội bây giờ chỉ sợ là... - Hai tiểu cô nương thật khá, các huynh đệ, bắt lấy bọn họ, đến lúc đó lão đại nhất định thưởng chúng ta thật tốt!

Một tên cách nhóm Lâm Thiên không xa nhìn thấy Dương Thi, Dương Tuyết thì lớn tiếng kêu lên, Hơn mười tên lập tức lao hướng đám người Lâm Thiên. Tuy rằng một đám xanh xao vàng vọt nhưng hơn mười người cùng xông tới cũng có một chút khí thế. Dương Thi, Dương Tuyết không sợ hãi, nhìn hơn mười người kia, trong mắt lộ ra đồng tình.

Răng rắc!

Răng rắc!

...

Lâm Thiên không chút nương tình, hơn mười người ngã xuống, nhẹ nhất cũng là gãy ba cây xương sườn. Không phải Lâm Thiên ác, hắn biết ngày thường bọn họ không ít lần làm những chuyện như vậy nên phải cho bọn họ trừng phạt nghiêm khắc.

Bốp! Bốp! Bốp!

Đám người vây xem vỗ tay khen ngợi, bọn họ ngày thường hay bị bọn chúng khi dễ!

- Tiểu tử, các người nhanh rời Thiên Vân trấn, những người đó có chỗ dựa rất lớn, các ngươi sẽ có phiền toái!

Một cụ già nói với đám Lâm Thiên.

- Hoàn cảnh như thế này mà bọn họ còn ức hiếp người khác!

- Cám ơn lão gia tử nhắc nhở, không biết ở nơi này có người hiểu biết về bệnh độc?!

Lâm Thiên hỏi

Đối với từ bệnh độc thì người thế giới này tuyệt đối không xa lạ.

Cụ già kia nói:

- Thiên Vân trấn có, nhưng bọn họ làm việc cho chính phủ, thật hy vọng bọn họ sớm nghiên cứu ra cách đối phó bệnh độc sinh hóa!

Lâm Thiên thầm nghĩ trong lòng quả thế.

- Lão gia tử, không biết hiện nay trong trấn người nắm thực quyền là ai?

Cụ già kia nói:

- Dương Kính Thủ, trước kia là thủ trưởng quân khu, hắn nắm giữ quân quyền, tự nhiên là người nắm quyền tối cao!

- Lão gia tử, không biết Dương thủ trưởng làm người như thế nào?

Lâm Thiên hỏi.

- Dương thủ trưởng là người quân nhân tốt, cũng bởi vì có hắn nên Thiên Vân trấn mới có thể đứng vững!

Lão nhân kia hơi có chút kích động nói.

Lâm Thiên nói:

- Cám ơn ngài lão gia tử, ta tin tưởng bệnh độc tang thi rất nhanh sẽ biến mất, thế giới một lần nữa trở nên tốt đẹp!

Lâm Thiên nói xong lôi kéo Dương Thi cùng Dương Tuyết rời đi.

- Lâm đại ca đi đâu vậy?

Dương Tuyết hỏi.

- Trực tiếp tìm Dương Kính Thủ, hiện tại nghiên cứu cũng không phải là một ngày, hai ngày, chắc chắn là đã tách được mẫu bệnh độc ra!

Lâm Thiên nói:

- Trực tiếp tìm hắn, bảo hắn đưa mẫu bệnh độc cho chúng ta!

Dương Thi lo lắng nói:

- Chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý.

- Hắn sẽ đồng ý, nhưng trước đó, Thi nhi, Tuyết nhi trở lại không gian Tinh Giới đi, nếu hắn quá háo sắc coi trọng Thi nhi, Tuyết nhi của ta thì chẳng phải là ta chịu thiệt thòi lớn sao?!

Lâm Thiên nói xong đã đi hướng đến một góc không người.

- Hừ, mới đi ra một hồi liền đuổi chúng ta!

Dương Tuyết phụng phịu nói.

Dương Thi răn:

- Muội muội, nghe Lâm đại ca!

Dương Tuyết le lưỡi:

- Được rồi, ta cũng không phải không hiểu chuyện.

Hai nàng rất nhanh một lần nữa trở về không gian Tinh Giới. Lâm Thiên nghe ngóng một chút, trực tiếp hướng về nơi công tác của Dương Kính Thủ.

- Đứng lại, đây là nơi cấm, người xâm nhập thì chết!

Lâm Thiên còn chưa tới gần đã bị hai quân nhân ngăn cản, ở bên trên tòa nhà hình tháp cao cao kia còn có súng máy đang nhắm ngay hắn.

Lâm Thiên dừng lại, thản nhiên nói:

- Ta có việc quan trọng cần gặp Dương thủ trưởng.

Một binh sĩ nói:

- Thủ trưởng đang làm việc, không có thời gian tiếp.

Lâm Thiên liếc gã một cái:

- Việc quan trọng, nếu làm lỡ chỉ sợ ngươi không chịu nổi trách nhiệm!

- Này...

Binh lính chần chừ, nếu thật là chuyện quan trọng bị làm lỡ thì gã sẽ bị xử phạt không nhẹ.

- Được rồi, ta cho người thông báo một chút, nhưng thủ trưởng có gặp ngươi hay không thì ta không dám cam đoan!

Binh lính nhấn một chút cái nút nhỏ trên áo, nói vào tai nghe:

- Dương thủ trưởng, có một người thanh niên nói là có việc quan trọng cầu kiến!

Dương Kính Thủ đang ở trong văn phòng lo lắng về vấn đề thực vật, nghe được có người muốn gặp, vốn không nghĩ gặp nhưng suy nghĩ một lúc cuối cùng lên tiếng:

- Cho hắn vào.

Binh lính nói:

- Thủ trưởng cho ngươi đi vào, chúng ta cần kiểm tra ngươi có mang vũ khí không.

Lâm Thiên gật đầu, đây là điều tất nhiên. Rất nhanh kiểm tra xong, tất nhiên là không tìm được vũ khí gì trên người Lâm Thiên. Nếubọn họ biết Lâm Thiên dù là tay không cũng không thua gì cầm vũ khí, không biết họ còn cho Lâm Thiên đi vào không.

Văn phòng Dương Kính Thủ, trừ gã ra không có người khác.

Lâm Thiên mỉm cười:

- Dương thủ trưởng sẽ không sợ ta làm hại người?

Dương Kính Thủ bật cười lắc đầu:

- Ta trước khi làm thủ trưởng cũng là một bộ đội đặc chủng xuất sắc, lá gan tất nhiên cũng không nhỏ. Nói đi, tìm ta có việc gì?!

- Dương thủ trưởng, ta nói thẳng, ta cần một mẫu bệnh độc tang thi, có mẫu bệnh, ta tin tưởng không bao lâu có thể tìm ra cách giải quyết bệnh độc tang thi!

Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Dương Kính Thủ nói.

- Không thể nào! Thứ nhất là bệnh độc tang thi tương đối nguy hiểm, nếu lây nhiễm trong căn cứ, hậu quả nghiêm trọng. Thứ hai, chuyên gia nghiên cứu lâu như vậy, ngoại trừ làm ra mẫu bệnh cái gì đều không được, ta không tin ngươi có thể giải quyết. Người trẻ tuổi, có tư tưởng cứu vớt thế giới là tốt, nhưng nghĩ đến việc không thực tế đó!

Dương Kính Thủ nói.

- Dương thủ trưởng, ta không phải nói giỡn với ông!

Lâm Thiên trầm giọng nói:

- Ta có cách giải quyết, nhưng cần có mẫu bệnh!

Có thể là bị sự nghiêm túc của Lâm Thiên cuốn hút, Dương Kính thủ nói:

- Ta cần ngươi chứng minh ngươi có cái thực lực kia.

Lâm Thiên lắc người xuất hiện trước mặt Dương Kính Thủ, một khẩu súng nhắm ngay đầu Dương Kính Thủ.

- Dương thủ trưởng, như vậy chứng minh như thế nào?

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại xuất hiện ở nơi lúc trước đứng, trên tay không có súng.

Dương Kính Thủ tò mò hỏi:

- Sao ngươi làm được?

- Dương thủ trưởng, hiện tại không phải lúc hỏi cái kia, nhân loại còn đang gặp sự uy hiếp của tang thi.

Dương Kính Thủ hít sâu một hơi, nói:

- Tốt, ngươi không phải người thường, ta tin ngươi sẽ có cách, ta mang ngươi đi lấy mẫu!

- Dương thủ trưởng đã ra một quyết định thông minh!- Lâm Thiên cười khẽ nói.

- Nếu ta không quyết định như vậy chắc ngươisẽ trực tiếp dùng súng áp vào đầu buộc ta đi lấy, làm như vậy chẳng phải là sảng khoái hơn sao, người trẻ tuổi nói có phải không?!

Lâm Thiên ho nhẹ một tiếng:

- Dương thủ trưởng nghĩ quá nhiều, ta nhiều lắm là trực tiếp xông vào phòng thí nghiệm lấy.

Phòng thí nghiệm nghiên cứu bệnh độc được phòng vệ nghiêm ngặt, nhưng có Dương Kính Thủ dẫn đầu nên một đường thông suốt. Nửa giờ sau, nhóm Lâm Thiên đã đến phòng thí nghiệm. - Dương thủ trưởng, chúng ta vô năng, lâu như vậy mà tiến triển thật nhỏ!

Một lão già râu hoa râm nói.

- Bạch lão, các ngươi chỉ cần hết sức là được, thành hay bại thì chỉ có thể nhìn ý trời!

Dương Kính Thủ nói.

- Bạch lão, mẫu bệnh độc còn không, hãy đưa cho người thanh niên này.

- Dương thủ trưởng, làm vậy không được, nếu có gì sơ suất thì...

Lão già kia gấp gáp nói.

- Bạch lão chỉ cần làm theo là được, không có gì không may hết.

Dương Kính Thủ lắc đầu nói, phòng thí nghiệm vẫn chưa có tiến triển gì trong nghiên cứu, Dương Kính Thủ tận đáy lòng hi vọng Lâm Thiên có thể thành công, mặc dù gã cho rằng khả năng này cực kỳ bé nhỏ.

Con người lúc tuyệt vọng chỉ cần có một tia hi vọng đều sẽ không buông tha.

- Vậy được rồi, nhưng xin phải cẩn thận!

Bạch lão nói xong tự mình đi vào phòng thí nghiệm lấy ra một cái lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu xám.

- Lọ thủy tinh đựng mẫu bệnh là tài liệu đặc thù không thể vỡ vụn, tuy nhiên xin hãy bảo quản cẩn thận.

Bạch lão thận trọng đem lọ thủy tinh giao cho Lâm Thiên nói.