Chương 88: Quảng Trường Hỗn Loạn

Chương 88: Quảng trường hỗn loạn

Lâm Thiên chạy chậm đến, khoảng cách một km cũng đủ làm hắn thở dốc.

Tường Thành màu đen, cửa thành màu máu khiến cho hắn có cảm giác không thoải mái, hơi nặng nề. Lâm Thiên đứng trước cổng thành cao ba, bốn mươi thước khiến hắn cảm thấy mình thật nhỏ bé.

“Sinh tử do mệnh, cường giả làm vua.”

Hai thanh đại đao màu máu được cắm vào hai bên có khắc hai dòng chữ đen to đùng, những chữ này tương tự chữ Trung Quốc. Lâm Thiên có Tiểu Linh nên không lo về ngôn ngữ

Ở giữa cổng thành là một cửa lớn,. Hai bên là hai cửa phụ cao tầm ba, bốn mét, bình thường ra vào đều đi cửa phụ.

“Huynh đệ, ngươi rất lạ mặt.” Người mặt thẹo canh cổng cười nói.

Nnhưng Lâm Thiên đã nhìn ra nụ cười giả lả kia, không mặn không nhạt nói:

“Sinh Tử thành rộng lớn như thế nếu ngươi biết hết mọi người thì chắc không cần phải ở đây canh cổng nhỉ?”

Sắc mặt người kia lúc xanh lúc đỏ, chuyện canh cổng này thật sự cũng không vinh quang gì cho lắm.

Mặc kệ người mặt thẹo kia. Lâm Thiên vào thành cảm nhận được khắp nơi đều có sát khí, ý chí chiến đấu trong người hắn được thắp lên. Loại tình huống này có chút khác thường, bình thường hắn đều có thể khống chế chiến ý của mình, luôn điềm tĩnh trước mọi vấn đế.

“Tiểu Linh, đây là như thế nào vậy? Vì cái gì chiến ý của ta đột nhiên mãnh liệt như thế?”

“Chủ nhân, thứ nhất là do hoàn cảnh nơi này ảnh hưởng tới ngài, thứ hai là do sức mạnh của ngài tăng lên quá nhanh nên có chút không thể khống chế!” Tiểu Linh nói.

Lâm Thiên gật đầu, chỉ cần biết nguyên nhân là tốt rồi:

“Bao lâu nữa thì ta mới có thể khống chế được sức mạnh này?”

“Nếu chủ nhân không làm cái gì thì ở đây mười ngày, nửa tháng cũng không được. Nếu rèn luyện thì khoảng ba, bốn ngày. Nếu chiến đấu chắc tầm một, hai ngày ngày thôi, ngài càng vận dụng sức mạnh thì càng nhanh thích ứng.”

“Ài, ta cũng không phải là người tự nhiên gây chuyện linh tinh nhưng vì thích ứng với sức mạnh thì không thể không làm ít chuyện. Tiểu Linh ở đây có nhiều vũ khí công nghệ cao không? Nếu lỡ bị thương thì lại khổ.” Lâm Thiên nói.

“Hì hì, ta chỉ có thể chúc chủ nhânmay mắn rồi, tuy Sinh Tử thành rất ít có loại vũ khí này nhưng không phải không có. Chúng thường là nằm trong tay của các thế lực lớn, chủ nhân nên tìm kẻ dễ bắt nạt thì hơn.”

“Lời này của ngài cỏ vẻ hơi ngu ngốc rồi, ngài có biết con người có một câu là ở nơi nào có con người thì ở đó có tranh chấp, nên có thế lực rất là bình thường, Sinh Tử Thành cũng không ngoại lệ, ở đây có tứ vương là đông, tây, nam, bắc vương. Tứ vương này chiếm khoảng 80% Sinh Tử Thành, còn lại là các tiểu thế lực khác chiếm cứ, nơi chúng ta đang đứng là địa bàn của Đông vương, ở đây thì tốt nhất là không nên gây chuyện, đi dọc theo đây rồi rẽ trái thêm ba con phố nơi đó có một ít tiểu thế lực, một nơi tốt để gây chuyện.”

Lâm Thiên gật đầu, nếu nơi này là địa bàn của một trong tứ vương tất nhiên là không thể gây chuyện, bằng thực lực này của hắn còn chưa đủ chống lại bọn chúng, huống chi còn thêm vũ khí công nghệ cao.

Khu phố Đông vương quản lý rất tốt, nếu không phải trên đường có một nhóm người mang theo vũ khí cộng thêm sát khí thì Lâm Thiên còn tưởng đây chỉ là một thành thị bình thường,

“Chủ nhân, đề nghị bộc phát ra sát khí, để cho người khác không nghĩ chủ nhân dễ bị bắt nạt!” Tiểu Linh ở trong đầu Lâm Thiên nói.

Lâm Thiên nhếch môi.

“Vậy làm cho bọn họ tưởng dễ bắt nạt, đến lúc có người tự động tìm tới cửa, không phải rất tốt sao?!”

“A, chủ nhân xấu quá!” Tiểu Linh cười tủm tỉm.

Lâm Thiên không nói gì, hắn cũng không tin Tiểu Linh không biết. Tiểu Linh cố ý làm cho hắn nói ra sau đó lại cười nhạo một phen, phỏng chừng đó mới là mục đích của Tiểu Linh!

Lâm Thiên đi phía trước, phía sau có mười mấy người âm thầm đi theo, hắn đi chậm chậm về phía quảng trường mà Tiểu Linh nói, trúng ý bọn họ, ở đây họ không dám ra tay, đến Hỗn Loạn quảng trường thì mặc bọn họ xử lí dê béo này.

Còn vài tên biến thái thèm muốn “cúc hoa” của Lâm Thiên nữa.

Lâm Thiên còn không biết mấy người kia có ý biến thái như thế, nếu biết thì chắc là chưa cần đến Quảng Trường Hỗn Loạn hắn đã xoay người liều mạng cùng bọn họ.

Một lát sau hắn đã đến nơi, bọn người kia nhìn hắn giống như nhìn một cái đùi gà thơm ngon di động, muốn lập tức cầm đao xẻ thịt.

“Các vị, không biết các ngươi theo tại hạ lâu như vậy là muốn làm gì?” Lâm Thiên đột nhiên xoay người âm thanh lạnh lùng hỏi.

“Làm gì?” Một đại hán đầu trọc cười lớn. “Ngươi da ngon thịt thơm như thế đương nhiên đè ngươi rồi, đã lâu không chơi đùa mặt hàng cực phẩm như vậy, nhớ quá.”

Lâm Thiên bực bội mắng to:

“Mợ nó lũ biến thái, ông nội các ngươi hôm nay không dạy dỗ các ngươi thì sẽ không mang họ Lâm!”

“Chơi, ha ha, chơi luôn, chúng ta có thể chơi lẫn nhau!” Tên trọc đầu kia không thèm để ý đến lời của Lâm Thiên, vì nhìn trên người hắn ngay cả sát khí cũng không có thì sao có thể là cao thủ được.

Chiến ý vừa được thắp lên, Lâm Thiên ngay lập tức nhích người giơ đao chém nhanh hướng đầu trọc. Tên kia không phải kẻ đơn giản, ngay lập tức giơ cánh tay trái lên định cản đòn của Lâm Thiên..

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cánh tay trái của tên đầu trọc bị Lâm Thiên dùng đao chém xuống, cánh tay trái lập tức bay lên, làm mọi người là sợ ngây người ra. Đây là người mà họ cho rằng là dê béo sao? Sao vừa ra tay đã tàn nhẫn như vậy?!

Việc dùng đao giết người, chặt tay, chân người khác họ đã làm nhiều nhưng sự nhanh chóng và quyết tuyệt kia thì rất khó, đây không phải là người bình thường có thể làm được.

“Mợ nó, mọi người cùng lên đi, nếu không đừng nghĩ tới sống sót!” Một kẻ đột nhiên hét lớn một tiếng.

“Xông lên cho ta!” Tên trọc đầu kia cũng rất kiên cường, tuy rằng rất đau đớn nhưng cắn răng rút đao phóng nhanh về phía Lâm Thiên.

Lâm Thiên dùng chân phát động Lăng Ba Vi Bộ, cánh tay nhiễm máu giơ chưởng hướng vỗ vào cổ tay của tên trọc.

Răng rắc!

Tiếng gãy giòn vang, đầu trọc bị chấn nát xương.

Lâm Thiên hơi nắm rõ lực lượng của mình, quá mạnh.

Xương tay bị vỡ nát, thanh đao của teê kia nhanh chóng rơi xuống, do lúc đầu gã nói những lời ghê tởm khiến Lâm Thiên nổi sùng lập tức vung chân phải lên đá ngay vào chân giữa của tên đại hán đầu trọc, Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, tên đầu trọc nằm xuống lăn lộn thê thảm.

Người xung quanh rùng mình, có người theo bản năng che giữa hai chân lại. Tay phải dính đầy máu, Lâm Thiên thấy chán ghét vung cánh tay, lại vọt lên xé áo của một thanh niên mặc đồ trắng đứng đó không xa để lau tay, khi hắn động thủ thì mọi người không dám bước lên ngăn cản.

“Lên đi, lá gan của các ngươi chẳng lẽ chỉ nhỏ như vậy hay sao?!” Lâm Thiên cười lạnh xuống tay với người kế tiếp.

Lần này ra tay nhẹ hơn một chút, dù sao Lâm Thiên đang cố gắng tập khống chế sức mạnh của mình nếu giết chết thì không có đối tượng để thử sức.

Đối với việc khống chế sức mạnh, khống chế để sao cho có sát thương mạnh nhất là một mặt, đồng thời khống chế làm sao cho người khác không bị thương cũng là nghệ thuật.

Lâm Thiên ử dụng Lăng Ba Vi Bộ lướt qua hơn mười người, để lại mỗi người một cú đấm làm bọn họ cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng không tổn thương quá lớn.

“Bà nội nó, tiểu tử này chơi ác chúng ta quá, xem đao của ta đây!”

Một tên da đen hét lớn cầm một thanh đao nhọn đâm vào Lâm Thiên.

Trận chiến diễn ra, thời gian trôi qua, Lâm Thiên cũng chậm rãi thích ứng sức mạnh của mình, lúc ra tay thì gọn gàng hơn.

Chiến cuộc như vậy không thể không khiến mọi người chú ý được, bởi vì nhóm bên kia có tới mười người còn cầm theo vũ khí, thế mà bị thanh niên lạ mặt nhanh chóng hạ gục. Thanh niên có vẻ rất nhàn nhã, có cảm giác như đang tập luyện chứ không phải là chiến đấu sinh tử.

“Giết hết tất cả, nơi này là Hỗn Loạn quảng trường, là địa bàn của Hổ Đầu bang chúng ta!”

Đột nhiên có hai mươi tên cầm đao chạy tới gào lên.

“Không biết xấu hổ, nơi đây từ lúc nào trở thành địa bàn của Hổ Đầu bang, nơi này chính là địa bàn của Độc Xà bang chúng ta!”

Xa xa lại có hai mươi tên cầm đao khác xông tới!

“Xem ra các ngươi đã không còn tác dụng!” Lâm Thiên lạnh lùng nhìn những tên đang nằm rên rĩ dưới đất, bọn chúng không có sức cãi lại.