Chương 89: Không đề.
“Lão đại, tha mạng!”
Có một tên nhìn qua gầy yếu nhưng thực lực không yếu hơn nữa còn chột mắt bỗng nhiên quỳ xuống nói.
“Lão đại, ta muốn đi theo người, người bảo ta đi hướng đông ta tuyệt không dám đi về phía tây!”
Thấy có tấm gương trước mặt bọn kia bắt đầu quỳ xuống xin tha, đối với bọn hắn thì ở nơi này mạng sống là quan trọng nhất, tôn nghiêm, tình người chỉ là rác rưởi, thực lực của Lâm Thiên hơn bọn họ rất nhiều, thần phục với cường giả đối với bọn họ mà nói là không hề mất mặt!
Tổng cộng có mười hai tên quỳ xuống, còn tên đầu trọc kia thì đã sớm chuồn mất. Lâm Thiên suy nghĩ một chút, lo lắng tương lai có khả năng gặp nhiều phiền phức vớ vẫn thì mệt, hắn còn nhiệm vụ tìm chuyên gia về bệnh độc.
Lâm Thiên gật đầu lạnh lùng nói:
“Thôi được rồi ta liền nhận các người vậy, chuyện của các ngươi thì ta sẽ không quan tâm, nhưng mệnh lệnh của ta nếu các ngươi không chấp hành thì các ngươi sẽ chết rất thảm.”
Lúc nói hắn còn thêm chút hành động là dùng chân đạp xuống trên mặt đất, ngay lập tức có một khe nứt hiện ra.
“Ha ha, buồn cười thật, cố tình thu tiểu đệ ở đây, hôm nay các ngươi cũng đừng nghĩ có thể đi ra khỏi đây!” Một tên của Đầu Hổ Bang tay cầm đại khảm đao giơ cao, cười lớn nói.
“Độc Xà, chúng ta trước hết giải quyết lũ hề nhảy nhót này rồi tính sau, ngươi thấy thế nào?”
“Cũng tốt, đỡ phải chia sẻ thêm một miếng canh cho kẻ khác.” Tên cầm đầu Độc Xà Bang hừ lạnh nói.
“Các ngươi nghĩ có thể giữ được ta ở lại?!” Lâm Thiên lạnh giọng hỏi.
“Tiểu tử, ngươi đừng ảo tưởng sức mạnh nữa, muốn dùng những mặt hàng này hù dọa chúng ta? Xin lỗi, đã để ngươi thất vọng!” Tên cầm đầu Đầu Hổ Bang cười nhạo nói.
“Nếu ta là ngươi thì đã sơm chạy mất rồi, chỉ là một đứa trẻ ranh cũng bày đặt thu tiểu đệ rồi học làm đại ca?”
Độc Xà cầm trong tay một con dao nói:
“Con mèo nhỏ kia, ngươi quá nhiều lời!”
“Mợ, ngươi dám kêu ta là con mèo nhỏ, đợi lát nữa sẽ cùng ngươi tính sổ!” Tên kia tức giận nói. “Sinh hoạt ở đây không thú vị, trêu đùa một tiểu hài tử không vui sao?”
“Ngày hôm nay ta vốn không muốn giết người!” Lâm Thiên nói.
“Đao.” Lâm Thiên lạnh lùng phun ra một chữ, một tên trong đám người thần phục hắn nhanh chóng cung kính đưa lên cho hắn một thanh đao:
“Lão đại, đây ạ!”
Có đao trong tay, uy thế của Lâm Thiên nhanh chóng tăng vọt.
“Tiểu Linh, thả sát khí ra!” Lâm Thiên nói với Tiểu Linh.
Sát khi vốn đang được khống chế thoáng cái đã bao trùm Lâm Thiên rồi lan tỏa tới tất cả mọi người. Cảm giác huyết tinh nồng nặc tỏa ra, ở Sinh Tử Thành thì việc trên người có sát khí là quá bình thường, nhưng nếu người có độ sát khí nồng nặc và tự do thu phóng thì rất hiếm. Những người đó cũng chính là những người đứng đầu như tứ vương chẳng hạn. Mọi người không biết Lâm Thiên được Tiểu Linh hỗ trợ nên mới như vậy, khí thế của hai nhóm người đột nhiên giảm xuống thậm chí có dấu hiệu mất tinh thần, thực lực không phát huy được một nửa.
“Giết!” Lâm Thiên quát lớn, hắn như mãnh hổ nhanh chóng đánh về phía những tên của Hổ Đầu Bang.
Ở Tử Tù tinh giết thì cứ giết, chẳng cần cố kỵ gì. Cầm đao nơi tay, Lâm Thiên giống như một sát thần, nhát đao chém xuống thì một sinh mệnh lại ra đi.
Máu tươi phun ra như suối, chân tay đứt gãy đầy đường.
Các tiểu đệ của Lâm Thiên sợ ngây người, người của Độc Xà Bang cũng không ngoại lệ, và kể cả những người xem náo nhiệt cũng sững sờ!
“Nhanh, rút, rút lui!”
Độc Xà lớn tiếng nói, thu lại dao nhọn nhanh chóng chạy đi như chó chạy nhà tang. Mấy người xem náo nhiệt cũng thế, lật đật bỏ chạy. Họ thấy cảnh tượng như địa ngục, sợ bị văng miểng.
Chỉ tầm hai mươi giây ngắn ngủi, hơn hai mươi người của Hổ Đầu Bang không một người nào may mắn thoát khỏi, bình quân chưa đến một giây lại có một kẻ ngã xuống, mọi người thấy rất khủng bố còn đối với Lâm Thiên thì quá bình thường so với lúc chiến đấu với tang thi!
Người của Độc Xà Bang chạy, Lâm Thiên không thèm đuổi theo.
“Có còn ai muốn ở lại với ta trong Hỗn Loạn quảng trường này nữa không?!” Thanh âm của Lâm Thiên vang lên.
Tình hình khiến mấy tên tiểu đệ hơi ngây người sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại:
“Lão đại mạnh mẽ quá, đao pháp của người quả nhiên là vô địch!” Đó là tên gầy nhom đầu tiên xin hàng Lâm Thiên, gã cung kính nói. “Lão đại có thể gọi ta là Hầu Tử!”
“Đao của ngươi!” Lâm Thiên ném trả đao cho Hầu Tử. “Nơi nào có thể cho ta thay quần áo một chút?!”
Đánh nửa ngày còn giết hơn hai mươi người, trên người Lâm Thiên rất bẩn.
“Lão đại, ta có một gian phòng không tệ lắm, ngài không chê thì mời qua đó tắm rửa, ta sẽ đưa quần áo cho ngài.” Hầu Tử nói.
Lâm Thiên gật đầu, xem ra Hầu Tử này là kẻ thông minh.
Đoàn người rất nhanh đến chỗ Hầu Tử nói, nơi đó là một nhà khá lớn tầm ba, bốn trăm thước vuông.
“Hầu Tử, ngươi cũng không tồi, căn nhà này quá tuyệt vời.
Hầu Tử cười cười:
“Chỉ tốn một ít tiền với chút sức giết một tên mập mạp là ta có ngay một căn nhà.”
Trong Sinh Tử Thành là thế, ngươi giết người nào thì tất cả những gì thuộc về người chết trước kia đều là của ngươi, gồm tiền tài nhà cửa hay thậm chí là nữ nhân, đương nhiên ngược lại như thế khi ngươi bị giết, rất là tàn khốc.
“Lão đại, nếu như ngài thích thì sau này nơi đây sẽ thuộc về ngài!” Hầu Tử nói.
“Ở đây vẫn là của ngươi, ta chỉ ở một thời gian.” Lâm Thiên nói.
“Đi mua cho ta một bộ đồ vừa người.”
Trong Sinh Tử Thành cũng có cửa hàng, những cửa hàng này chủ yếu là đều nằm trong tay của Tứ Đại Thiên Vương, những thế lực khác cơ bản là “chưa đủ tuổi”, rất nhiều thế lực khác phụ thuộc Tứ Đại Thiên vương làm công tác culi này.
Đợi lúc Lâm Thiên tắm rửa xong cũng là lúc Hầu Tử mua quần áo về, ở bên ngoài không thiếu, quần áo ở đây không khác Trái Đất là bao. Chờ Lâm Thiên mặc vào bộ âu phục thì mọi người không nhận ra được, bởi vì quá khác biệt, Một bên là một chàng thanh niên đẹp trai phong độ anh khí bừng bừng, còn một bên là một sát thần giết người không chớp mắt.
“Lão đại thật khiếncho chúng ta bó tay. Thực lực thì chúng ta không bằng người rồi, lại đẹp trai như thế này thì ai mà sống được.” Hầu Tử nịnh bợ nói.
“Hầu Tử, ngươi thế mà cũng nói được, ngươi không hề đẹp trai mà dám so sánh với lão đại.” Một tên khác nhanh chóng ngắt lời.
Lâm Thiên phất tay:
“Được rồi được, các ngươi rất biết nịnh hót. Các ngươi rất quen thuộc Sinh Tử thành đúng không?”
Hầu Tử vỗ ngực nói:
“Lão đại, chúng tađã lăn lộn ở đây hơn bốn, năm năm, tuy không thể nói là rõ như lòng bàn tay nhưng phần lớn vẫn nắm rõ, chẳng hay người muốn biết gì?!”
“Các ngươi có biết chuyên gia nào hiểu biết về bệnh độc không?!” Lâm Thiên hỏi.