Chương 83: Nhạc Chấn Thiên Nổi Giận

Chương 83: Nhạc Chấn Thiên nổi giận

Một lời vừa nói ra, cả phòng học nhanh chóng trở nên yên tĩnh, mọi con mắt đổ dồn về phía Chu Dao.

“Chu Dao đồng học, mời ngươi ngồi xuống, và các bạn còn lại cũng không được nghị luận việc này nữa nếu không thì cút ra ngoài cho ta!” Tả Hàn Yên vỗ bàn nói, nàng nói là làm.

“Xin lỗi lão sư, đã quấy rầy việc dạy học!” Chu Dao khom người xuống xin lỗi.

“Có gì hay ho, nghĩ mình là hoa hậu giảng đường là lớn lắm sao? Chỉ là kỹ nữ để người ta chơi đùa!” Có người nhỏ giọng nói.

Không chỉ Chu Dao nghe thấy, Tả Hàn Yên với tu vi lợi hại của nàng có thể nghe được rõ ràng. Không chỉ nói thầm, cho dù là tiếng muỗi bay nàng đều có thể nghe thấy.

“Nữ sinh phía sau Chu Dao lập tức đi ra ngoài cho ta, về sau đến giờ của ta cũng không cần vào nữa, thành tích cuối kì của ngươi là không điểm, nếu có ý kiến có thể lên phòng giáo vụ báo lại.!” Thanh âm lạnh lùng của Tả Hàn Yên vang lên. “Xử phạt như thế là vì có hai nguyên nhân, thứ nhất sinh viên thì phải có tác phong của sinh viên, nghiêm cấm mặc quần áo kiểu như thế trong lớp của ta, thứ hai nhục mạ bạn cùng lớp.”

Nữ sinh kia ngẩn ngơ, lập tức cãi lại:

“Tả lão sư, ta đóng học phí đến trường học, ngươi không có quyền đuổi học ta cũng như hủy thành tích của ta!”

“Ngươi có thể lên phản ứng lại trên phòng giáo vụ, hiện tại lập tức ra khỏi phòng học ngay. Thật không ngờ trong lớp học cũng những nữ sinh như vậy!” Tả Hàn Yên hừ lạnh nói.

Nữ sinh kia oán hận độc địa trừng mắt Chu Dao sau đó thu dọn đồ đạc ra khỏi phòng học.

“Tốt lắm bây giờ chúng ta bắt đầu học, các ngươi biết quy tắc của ta nên đừng thách ta, không thì chuẩn bị đi ra là vừa!” Tả Hàn Yên nói xong bắt đầu giảng bài.

Bài giảng nhanh chóng hấp dẫn vài người yêu học tập, nhưng một số khác vẫn nghĩ trong đầu về vụ việc của Lâm Thiên!

Lớp học vẫn tiếp tục học còn Lâm Thiên thì đi ra ngoài với hai cảnh sát tới một vườn cây ở trong trường.

Lâm Thiên ngồi xuống chiếc ghế đá, thản nhiên nói:

“Hai vị cảnh sát đại ca cũng ngồi xuống đi!”

Vì bị khí thế của Lâm Thiên chấn nhiếp nên hai người bất giác ngồi xuống theo.

“Hai vị chờ một chút, ta gọi điện thoại!” Lâm Thiên nói xong trực tiếp lấy điện thoại di động ra bấm số của Nhạc Chấn Thiên.

Đêm qua hắn cho Tiểu Linh ghi lại số của Nhạc Chấn Thiên, lúc ấy còn nghĩ ông ta thân là cục trưởng cục công an của Hải Thiên, về sau nếu có việc gì còn nhờ đối phương giúp đỡ, ai ngờ mới qua một đêm đã có việc làm phiền.

Nhạc Chấn Thiên đã lưu số của Lâm Thiên, nên vừa thấy chuông điện thoại vang lên hiện dạy số thì vội vàng ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nghe điện thoại:

“Lâm thiếu gia, không biết có gì căn dặn?”

Lời này vừa nói ra những người ở trong phòng họp bị rung động. Phải biết rằng Nhạc Chấn Thiên còn có danh xưng khác là Nhạc Lão Hổ cũng là một người có quyền thế, thế mà cùng người khác nói chuyện khách khí như thế.

“Nhạc sở trưởng hiện giờ đang nói chuyện với kẻ bị tình nghi là kẻ trộm một số châu báu trị giá hàng nghìn vạn.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

“Lâm thiếu gia nói đùa, không thể nào.” Nhạc Chấn Thiên nói.

Gã biết với thân phận là cố vấn đặc biệt của Long tổ muốn có tiền thì quá đơn giản đâu cần phải đi ăn trộm làm gì. Hơn nữa cho dù là ăn trộm thì người khác không biết được.

Lâm Thiên nói:

“Bên cạnh ta còn có hai cảnh sát, bọn họ đến trường học bắt ta. Nhạc sở trưởng muốn nói chuyện với họ không??

“Lâm thiếu gia, nhất định là hiểu lầm, tôa nhất định sẽ điều tra rõ, xin chuyển điện thoại cho họ. Ta muốn nhìn xe là ai có gan lớn như thế, dám vu oan giá họa cho ngài!”

Lâm Thiên nhìn thấy hai cảnh sát bên cạnh đã toát mồ hôi lạnh trên trán, hắn liếc nhìn một cái rồi hỏi:

“Điện thoại của Nhạc sở trưởng, trong các ngươi ai nghe máy?

“Ta... Ta nghe!” Người cảnh sát lớn tuổi hơn cố gắng bình tĩnh nói.

Lâm Thiên đưa điện thoại cho cảnh sát kia, gã cầm máy hỏi dò:

“Nhạc sở trưởng...?”

Tiếng của Nhac Chấn Thiên rõ ràng truyền lại.

“Ta là Nhạc Chấn Thiên, ngươi thuộc cục nào?”

Cảnh sát nhận ra giọng nói của Nhạc Chấn Thiên ngay.

“Báo cáo Nhạc sở trưởng, ta thuộc phân cục số tám,”

“Lâm Thiên đồng học không thể l; À nghi phạm, ta lệnh cho tổ của các ngươi lập tức rời khỏi đại học Hải Thiên. Ngoài ra nhanh chóng điều tra xem ai đã hãm hại Lâm Thiên đồng học, nhất định phải điều tra cẩn thận cho ta, nếu không cả phân cục của các ngươi đều bị giáng một bậc!” Nhạc Chấn Thiên nổi giận nói.

“Vâng, vâng ạ, ta nhất định sẽ nói cho cục trưởng biết ý của ngài!” Cảnh sát nói xong liền đưa điên thoại cho Lâm Thiên.

“Nhạc sở trưởng, là ta, thật có lỗi, việc nhỏ như thế cũng quấy rầy ngươi!” Lâm Thiên nói.

“Lâm thiếu gia nói đùa, đó là chúng ta quấy rầy ngươi mới đúng. Lâm thiếu gia, ta còn phải họp tiếp thật xin lỗi.

“Nhạc sở trưởng cứ đi đi!” Lâm Thiên nói xong liền cúp điện thoại, hắn nhìn hai cảnh sát kia nói: “Tra ra ai là người hãm hại ta, cả người tên Thái Thiên kia nữa, chắc chắn cũng tham gia vào chuyện này, nên trọng điểm điều tra. Làm tốt thì có thể thăng chức, còn không tốt thì có thể tìm công việc khác.”

“Lâm thiếu gia, xin lỗi, là chúng ta quấy rầy, bây giờ chúng ta đi điều tra ngay!” Hai cảnh sát nói.

Lâm Thiên gật đầu đi về lớp học.

“Thưa lão sư!” Tới cửa phòng học, Lâm Thiên lớn tiếng chào.

Tả Hàn Yên liếc Lâm Thiên một cái, gật đầu:

“Vào đi!”

Mọi người cứ nhìn chăm chú vào Lâm Thiên, hắn nhanh chóng trở lại ngồi bên cạnh Chu Dao. Đón nhận ánh mắt thân thiết của Chu Dao, Lâm Thiên mỉm cười nhẹ giọng nói:

“Chỉ là một chút hiểu lầm, không cần lo lắng!”

“Còn phải lo lắng cho Tiểu Lâm Tử sao? Dao Nhi chỉ sợ là Tiểu Lâm Tử khó xử hai cảnh sát kia, họ chỉ là nhân viên, cũng không thể làm gì hơn!” Chu Dao nhẹ giọng nói.

Thấy Tả Hàn Yên trừng mắt nhìn, Lâm Thiên nhún vai, cầm lấy bút ghi trên giấy:

[Dao Nhi, ta là loại ác nhân vậy sao? Ta là người bị oan uổng, không ngờ lại đối xử với ta như vậy, ôi thật đau lòng...]

[Có phải đại ác nhân hay không thì Dao Nhi không biết, nhưng chắc chắn cũng không phải là người tốt.] Chu Dao viết lại.

[Tại sao ta không phải là người tốt?]

Hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm, giờ học rất nhanh chóng kết thúc.

Giữa trưa lúc đang ăn cơm, điện thoại Chu Dao vang lên, người gọi là viện trưởng của Tam Vân cô nhi viện.

“Tiểu Lâm Tử, viện trưởng có chuyện muốn nói với ngươi.” Chu dao đưa điện thoại di động cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên nhận di động:

“Vâng, viện trưởng, là ta, Lâm Thiên!”

“Lâm thiếu gia, ta đã tìm được một khối đất, nhưng...” Vân Hải viện trưởng chần chờ nói, sợ Lâm Thiên không chịu mua.

Lâm Thiên nói:

“Viện trưởng, tiền thì tối hôm qua ta đã chuyển khoản tới tài khoản của cô nhi viện rồi, địa điểm thì ngươi chỉ cần nói cho ta biết là được, không có vấn đề gì.”

“Ừm, khối đất này cũng không xa cô nhi viện lắm, trước kia là một khu vực bỏ đi, nhưng vùng phụ cận hiện nay đang được kiến thiết, cho nên khối đất này có nhiều người tranh giành!” Vân Hải nói.

Lâm Thiên nói:

“Viện trưởng, ta không dám chắc chắn nhưng cũng nắm được tám phần vụ này. Mặc dù chính phủ không thể cho cô nhi viện miễn phí khối đất kia, ta sẽ mua lại.”

“Làm phiền Lâm thiếu gia quá, ta không quấy rầy thiếu gia và Tiểu thư Chu Dao ăn cơm nữa!” Vân Hải viện trưởng vừa nói xong liền cúp điện thoại.