Chương 84: Ngô Thiên Bằng

Chương 84: Ngô Thiên Bằng

Chu Dao thấy Lâm Thiên cúp điện thoại xong liền hỏi:

“Tiểu Lâm Tử có chuyện gì vậy”

Lâm Thiên mỉm cười:

“À không có gì, thì ra khối đất mà viện trưởng Vân nhắm đến để xây cô nhi viện mới là một bãi rác, ông ấy muốn nhờ ta hỗ trợ để có được khu đất!”

Chu Dao nhíu mày nói:

“Tiểu Lâm Tử, đêm qua Dao Nhi về tra xét một chút phát hiện người phụ trách địa chính của thành phố Hải Thiên là phó thị trưởng Ngô Thiên Bằng, hắn chính là chú của Ngô Nghĩa hôm trước bị Tiểu Lâm Tử xử.

Nghe Chu Dao nói như vậy, Lâm Thiên hơi nhíu mày nói:

“Vậy việc này hơi rắc rối, mà thái độ làm người của Ngô Thiên Bằng như thế nào”

“Năng lực làm việc của hắn không tồi, thành phố Hải Thiên mấy năm nay phát triển cũng có một phần công lao không nhỏ của hắn. Trên mạng có lời đồn Ngô Thiên Bằng bên ngoài có tình nhân, không biết tin tức có đúng hay không!”

Lâm Thiên thầm nghĩ hắn ở trong Tinh Giới cũng có Dương Thi, Dương Tuyết, Ngô Thiên Bằng có tình nhân cũng chẳng có gì to tát cả.

“Thôi ăn cơm, chiều ta còn phải đi bái phỏng Phó thị trưởng đại nhân của chúng ta một chút, nếu hắn chịu hợp tác giúp đỡ chúng ta thì đó là chuyện tốt, còn nếu không thì lôi hắn xuống khỏi vị trí kia vậy.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

Chu Dao gật đầu, hai người không nói về chuyện này nữa mà tiếp tục ăn cơm.

Sau khi đưa Chu Dao về phòng, Lâm Thiền lên xe lái hướng về cơ quan của chính phủ Hải Thiên mà đi.

Hải Thiên là một thành phố lớn, chỗ làm việc của các lãnh đạo tất nhiên cũng rất có khi phái. Lâm Thiên nhờ Tiểu Linh tìm kiếm số điện thoại của Ngô Thiên Bằng, điều đó quá đơn giản đối với Tiểu Linh. Lâm Thiên nhanh chóng bấm số của Ngô Thiên bằng, một lúc sau có tiếng truyền từ điện thoại ra.

“A lô, ai vậy?”

Nghe tiếng liền biết người lớn tuổi, Lâm Thiên nghĩ lại, Ngô Nghĩa đã hơn bốn mươi tuổi thì chú của gã nên già rồi.

“Ngô Phó thị trưởng, lúc này ngài có rảnh không, nếu có thì gặp ta một chút, ta hiện ở quảng trường trước tòa nhà hành chính.” Lâm Thiên nói, nghĩ lại cũng thật thần kỳ, không lâu trước đây hắn chỉ là một tiểu tử bình thường, hiện tại còn có thể dùng giọng điệu như thế này để nói chuyện với phó thị trưởng!.

“Cậu là ai?” Ngô Thiên Bằng cau mày hỏi, gã nghe ra được đầu kia chỉ là thanh niên nhưng sao có được số điện thoại của gã?,

“Ngô Phó thị trưởng đi ra sẽ biết, thật xin lỗi, cơ quan chính phủ đâu không phải chỗ ta có thể vào được, mong ngươi chủ động ra gặp ta. Nếu không thì có thể ngày sau sẽ gặp điều không may rơi vào đầu.” Lâm Thiên thản nhiên nói.

Ngô Thiên Bằng cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, dằn xuống lửa giận.

“Ta thật muốn nhìn xem thử không biết đại nhân vật nào mà để cho ta phải đi gặp hắn!”

Ngô Thiên Bằng bước vào thang máy. Không mang thêm người nào. Ngô Thiên Bằng đi hướng quảng trường.

Lâm Thiên thông qua Tiểu Linh đã biết rõ hình dạng của Ngô Thiên Bằng.

Thấy Ngô Thiên Bằng đang đi lại đây, Lâm Thiên xuống xe, khẽ cười nói:

“Ngô Phó thị trưởng, ta gọi là Lâm Thiên, chắc ngươi đã nghe qua?”

Ngô Thiên Bằng hơi nhíu mày nói:

“Nghe nói tối hôm quá đứa cháu của ta thua trên tay của ngươi, hắn không chịu làm việc đứng đắn, ta cũng đã khuyên hắn nhiều rồi, từ chức cũng không sao cả!”

Lâm Thiên cũng không ngờ Ngô Thiên Bằng bình tĩnh như vậy, ngạc nhiên hỏi:

“Ngô Phó thị trưởng không giúp cháu mình trút giận hay sao? Nói ví dụ như tìm một cái tội danh nào đó, rồi bỏ tù ta mười lăm năm chắng hạn?”

“Ngô Thiên Bằng ta còn chưa đê tiện như vậy, hơn nữa, một người có thể làm cho Nhạc Chấn Thiên ngoan ngoãn hạ quyết tâm hạ bệ cháu ta thì chưa chắc ta có thể đối phó được, ta nói đúng không, Lâm Thiên các hạ?” Ngô Thiên Bằng bình tĩnh nói.

“Ngô Phó thị trưởng, hôm nay ta tới tìm ngươi, không phải vì chuyện đó mà vì muốn ngươi hỗ trợ một chút việc. Thành phố Hải Thiên có một nơi tên là Tam Vân cô nhi viện, không biết ngài có từng nghe nói qua?”

Ngô Thiên Bằng gật đầu nói:

“Đương nhiên ta biết, năm đó ba huynh đệ Vân Thiên, Vân Địa, Vân Hải thành lập nên, đây cũng là một chuyện tốt. Tuy nhiên sau khi công việc kinh doanh của bọn họ bị đổ bể, Tam Vân cô nhi viện càng ngày càng khó duy trì! Chỉ còn lại mình Vân Hải một người mà có thể chống đỡ được đến hiện tại đúng là không đơn giản!”

“Ngô Phó thị trưởng, gần đây ta cho Tam Vân cô nhi viện một khoản tiền để trùng tu lại một chút, nhưng không có địa điểm thích hợp. Vân Hải viện trưởng đã nhìm trúng khu đất gần đó, nó trước kia là một bãi rác, Ngô Phó thị trưởng có thể giúp ta hoàn thành việc tốt này không?” Lâm Thiền nhìn chằm chằm vào mắt của Ngô Thiên Bằng hỏi.

Ngô Thiên Bằng hơi nhíu máy:

“Theo cá nhân ta thấy việc trùng tu cô nhi viên đó là một việc thiện, việc cấp đất cho cô nhi viện cũng không phải là vấn đề, nhưng mà việc này không phải ta có thể quyết định được. Gần đây có rất nhiều thương nhân cạnh tranh khu đất đó, họ cũng có rất nhiều mối quan hệ lớn, nếu bọn họ vận dụng những mối quan hệ thì ta khó có thể nói, chuyện này Lâm Thiên các hạ cũng biết rồi, chính trị không đơn giản.

Lâm Thiên gật đầu, theo phán đoán của hắn và Tiểu Linh giám thị Ngô Thiên Bằng không nói dối!

“Ngô lão, cho ngươi xem một thứ không biết có thể giải quyết vấn đề được không.” Lâm Thiên nói xong liền rút ra tờ giấy chứng nhận thân phận là cố vấn đặc biệt của Long tổ.

Lây cấp bậc của Ngô Thiên Bằng hẳn là đã tiếp xúc không ít với căn cứ này/

“Đồng chí Lâm Thiên, ta cần nghiệm chứng một chút!”

“Xin cứ tự nhiên!” Lâm Thiên gật đầu nói.

Ngô Thiên Bằng trực tiếp gọi điện đến cho Nhạc Chấn Thiên.

“Lão nhạc, là ta, Ngô Thiên Bằng!”

Nhạc Chấn Thiên hơi ngạc nhiên, từ trước tới nay gã vẫn luôn cố kỵ thái độ của Ngô Thiên Bằng, gã không hạ bệ Ngô Nghĩa cũng vì Ngô Thiên Bằng. Tuy không thể nói là mâu thuẫn nhưng cũng không hợp nhau, giờ nghe lời nói của Ngô Thiên Bằng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, thât là khó tin.

“Ngô thị trưởng, chuyện cháu của ngài thì ta thật xin lỗi, nhưng cũng là do hắn đắc tội với người không nên đắc tội. Ngô thị trưởng cũng không nên dây dưa thêm nữa, chọc giận đối phương cũng không phải việc tốt.” Nhạc Chấn Thiên nói.

“Lão Nhạc, ta biết ngươi vẫn hơi bất mãn với ta, nhưng Ngô Nghĩa ở vị trí kia đã làm nhiều việc thiếu đạo đức, ngươi cũng biết ta bởi vì không có con, chỉ có mỗi đứa cháu này, cho nên từ trước tới nay luôn mắt nhắm mắt mở. Trong lòng ta bất an, sợ hắn gặp phải tai họa to lớn, hiện tại hắn bị giáng chức, nói thật là ta cũng đỡ lo hơn,, Hôm nay ta gọi cho ông không phải nói chuyện này, ta muốn hỏi tờ giấy chứng nhận của Lâm Thiên là thật hay giả. Ngươi đã điều tra rồi đúng không?”

Nhạc Chấn Thiên nói:

“Ngô thị trưởng, ta đã điều tra giấy chứng nhận, mới tra một chút đã bị cấp trên cảnh cáo. Ta khuyên ông đừng làm chuyện dại dột, ông cũng rõ năng lực của tờ giấy chứng nhận kia, đó không phải là ta và ông có thể so sánh!”

Ngô Thiên Bằng cũng biết Nhạc Chấn Thiên không lừa mình, liền nói:

“Không phải, ta đâu dám làm gì. Lão Nhạc hôm nào ta sẽ tìm ông uống rượu tâm sự, còn bây giờ ta tắt máy đây.

Ngô Thiên Bằng trả tờ giấy chứng nhận ại cho Lâm thiên:

“Lăng cố vấn...”

Lâm Thiên ngắt lời nói:

“Thân phận hiện tại của ta là Lâm Thiên.”

“Lâm Thiếu, nếu muốn, lấy khu đất kia có thể cho người ta biết thân phận của ngươi là được.” Ngô Thiên Bằng nói.

Lâm Thiên gật đầu:

“Nói cho bọn hắn biết, ta gần đây cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, thật hy vọng bọn họ chủ động gây chuyện. Thành phố Hải Thiên có một, hai lãnh đạo xuống đài chắc cũng không có gì, Ngô lão thấy đúng không?”

Ngô Thiên Bằng cười khổ gật đầu:

“Bọn họ nếu mà biết vì một khu đất mà đắc tội với cố vấn đặc biệt của Long tổ thì chỉ thằng ngu mới làm như vậy.”

Lâm Thiên chui vào bên trong xe, nhìn qua cửa xe nói:

“Ngô lãp càng già càng dẻo dai, tiểu tử rất khâm phục, nhưng mà ngài cũng nhớ giữ gìn sức khỏe!”

Thấy Lâm Thiên lái xe đi rồi, Ngô Thiên Bằng lau mồ hôi đã lấm tấm trên trán, trong lòng thầm nghĩ: Long tổ quả nhiên lợi hại, chuyện mình ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân cũng biết, sợ rằng không thể dấu được điều gì.