Chương 82: Bị tình nghi.
“Đại học Hải Thiên có thể nói là nơi ngọa hổ tàng long. Được rồi, chúng ta nhanh xuất phát đi!” Lâm Thiên nói xong cầm lấy đôi tay nhỏ bé của Chu Dao lđi ra bên ngoài.
Lên xe xong, Chu Dao cười nói:
“Tiểu Lâm Tử, cầm xe Ảo Ảnh 6 của Tiêu Bạch mà cứ để bên ngoà không sợ Tiêu Bạch tìm tới tính sổ sao?”
Lâm Thiên nhún vai, bất đắc dĩ nói:
“Biệt thự vừa mua, chìa khóa gara cũng chưa lấy, đành phải để ngoài này. Chỉ là một chiếc xe, Tiểu Bạch không phải người nhỏ nhen!”
Xe nhanh chóng rời đi, gặp nhóm Tần Kha, hai chiếc xe chạy nhanh hướng đại học Hải Thiên.
.
Xe của Tiêu Bạch ở trường học có chỗ đậu riêng, Lâm Thiên dừng xe, đi cùng với các nàng về lớp học.
Một đường đi vào lớp, Lâm Thiên đón nhận vô số ánh mắt phức tạp. Lúc bọn họ nhìn thấy hắn và Chu Dao đi cùng với nhau, cộng thêm việc hắn đã từng tặng quà sinh nhật cho Chu Dao là hai cái khuyên tai trị giá hai ngàn vạn đô la đã được lan truyền ra, làm cho cả trường đại học Hải Thiên gần như sôi trào hết lên vì Lâm Thiên.
Rất nhanh dã tới lúc vào học cho nên Lâm Thiên, Chu Dao cùng nhóm Tần Kha chia tay, mỗi người tới các lớp học khác nhau, còn về sách vở? Cho xin đi, Lâm Thiên, Chu Dao thì cần gì sách vở nữa, bọn họ mang một quyển vở đã là tốt lắm rồi.
Đang trên đường tới lớp học, bỗng nhiên có một nữ sinh nhìn Chu Dao với ánh mắt ghen tị, thì thầm nói:
“Con đàn bà tham tiền!”
Sắc mặt Chu Dao lập tức trắng bệch, nàng tự biết mình không vì đôi hoa tai trị giá hai nghìn đô la mới làm bạn gái Lâm Thiên, nhưng người khác thì đâu cho rằng như vậy, từ lúc tới trường nàng đã nghe không ít lời dị nghị như thế.
Càng nghĩ Chu Dao mắt ngấn lệ.
“Dao Nhi, đừng khóc, đừng khóc. Người khác không biết thì mặc kệ họ, chỉ cần hai ta biết là được. Nếu Dao Nhi thích thì chúng ta có thể đưa tiền cho cô nhi viện!” Lâm Thiên ôm lấy nàng rồi vỗ về.
“Nhưng mà, nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì cả, cây ngay không sợ chết dứng, người khác nói như thế nào không quan trọng, cứ kệ cho bọn họ nói đi. Họ nói vậy chẳng qua là do quá ghen tị thôi, Dao Nhi không cần để ý đến bọn họ, hiểu chưa?” Lâm Thiên nói xong giúp Chu Dao lau khô nước mắt.
“Nhìn xem, khóc sưng cả mắt, nhìn giống như một chú mèo nhỏ, thôi nhanh đi vào lớp đi.”
Bị Lâm Thiên ôm ngay trước mặt mọi người khiến Chu Dao đỏ bừng mặt nhỏ giọng nói:
“Mau buông tay ra, mắc cỡ chết!”
Lâm Thiên mỉm cười buông tay ra, đối với ánh mắt của người khác hắn không thèm để ý.
Hai người đi vào phòng học, ngồi ở hai vị trí cuối lớp. Trước kia Chu Dao thường ngồi ở phía trên, nhưng chỉ là thói quen chứ không phải nàng không hiểu bài giảng của Tả Hàn Yên. Bây giờ cùng Lâm Thiên ngồi ở đây đỡ khỏi phải gây chú ý.
Tiết học còn chưa bắt đầu Lâm Thiên nhìn về phía Ngụy Phong thấy gã đang cười gian, tiếng tin nhắn từ di động vang lên. Lâm Thiên mở ra ngay, quả nhiên là tin nhắn của Ngụy Phong:
[He he, rất vui khi thấy ngươi còn sống, đêm qua vẫn chưa tinh tẫn thân vong sao? Đêm qua ở khách sạn nào vậy?]
“Cái gì vậy?” Chu Dao tò mò hỏi han.
“Không được, cái này Dao Nhi không nên biết!” Lâm Thiên vội vàng từ chối.
Không nên cho nữ hài tử thuần khiết như Chu Dao đọc những chuyện thế này.
“Chẳng lẽ là tin nhắn của một nữ sinh?” Chu Dao giả bộ giận dữ, lầm bầm nói.
Lâm Thiên vội vàng lắc đầu:
“Không phải, là tin nhắn của lão Ngụy”
“Vậy tại sao không thể đọc tin nhắn” Chu Dao gặn hỏi.
“Vì có nội dung Dao Nhi không nên đọc!” Cuối cùng Lâm Thiên nói thầm vào tai của Chu Dao.
Sắc mặt của nàng nhanh chóng ửng đỏ, giật điện thoại từ tay của Lâm Thiên.
“A, phi phi, Ngụy Phong không ngờ cũng viết được những tin nhắn như thế này?!” Chu Dao đỏ mặt nói.
“Đây gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm, lão Ngụy bề ngoài thấy rất thiện lương thuần khiết nhưng bên trong không ngờ cũng phóng đãng như vậy!” Lâm Thiên ngoài miệng than thở, trong bụng cười sặc sụa.
Không biết nếu Ngụy Phong biết Lâm Thiên đánh giá gã như vậy sẽ có phản ứng như thế nào!
Hai người đang cười nói thì tiếng chuông vào học vang lên, tiếp theo đó là cô giáo Tả Hàn Yên với bộ mặt lạnh lùng tiến vào phòng học, đi theo sau còn có hai cảnh sát.
“Lâm Thiên đồng học, hai vị cảnh quan có việc muốn gặp ngươi, phiền ngươi đi ra ngoài một chút!” Tả Hàn Yên lạnh lùng nhìn về phía Lâm Thiên đang ngồi cuối lớp.
Cảnh sát tìm mình? Lâm Thiên hơi hơi nhíu mày, không phải là Nhạc Chấn Thiên làm trò gì nữa? Nếu có gì thì gọi điện là được, đâu cần phải kêu hai cảnh sát đến quấy rầy hắn làm gì.
“Yên tâm, không có việc gì đâu!” Hắn nhìn về phía Chu Dao, vỗ vai nàng an ủi.
“Ừm!” Chu Dao ngẫm lại với thân phận của Lâm Thiên, nàng ngay lập tức cảm thấy an toàn.
Với thân phận cố vấn đặc biệt của Long tổ thì ngay cả Nhạc Chấn Thiên cũng phải khiêm nhường, huống chi là hai cảnh sát nhỏ.
Lâm Thiên đứng dậy đi hướng hai cảnh sá.
“Lâm Thiên đồng học, ngươi bị tình nghi trong việc trộm một món châu báu có giá trị rất lớn, mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến!” Một trong hai cảnh sát kia lên tiếng.
Vừa nói xong cả lớp liền ngay lập tức ồ lên, Lâm Thiên tặng cho Chu Dao món quà trị giá hai nghìn vạn đô la là chuyện mà ai cũng biết, chẳng lẽ đôi khuyên tai kia là do hắn ăn trộm, trong lòng rất nhiều người đều nghĩ như vậy!
“Ai đã bị mất số châu báu đấy?” Lâm Thiên cười lạnh hỏi.
“Là Thái thị châu báu, là của tổng giám đốc Thái Thiên tiên sinhm ông ấy báo án nửa giờ trước!” Một người cảnh sát còn lại nói.
“Nửa giờ, từ khi nào hiệu suất của cảnh sát các người lại nhanh như thế, các ngươi không phải phụ trách khu 9 phải không?” Lâm Thiên hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta thuộc khu thứ tám, Thái Thiên tiên sinh báo án ở chỗ chúng ta nên chúng ta tiếp nhận vụ án!”
“Theo ta đi ra!” Âm thanh của Lâm Thiên lạnh lùng, khí thế giống như hắn không phải kẻ bị tình nghi mà là thủ trưởng của bọn họ.
Hai cảnh sát nhìn nhau như gặp quỷ, từ lúc vào nghề đến giờ chưa lúc nào thấy kẻ tình nghi nào lại kiêu ngạo như thế. Lâm Thiên ra khỏi phòng học, bọn họ g đành đi theo.
Nếu đây không phải là lớp của Tả Hàn Yên chỉ sợ lúc này mọi người đã đuổi theo xem như thế nào, cả phòng học vẫn náo động, không còn tâm trí học hành nữa.
“Có người theo người ta vì có tiền, nhưng không ngờ đối phương là kẻ trộm, các ngươi nói chuyện này có thú vị hay không?” Phía sau Chu Dao, có một cô gái mặc quần áo hở hang trào phúng cười nói.
“Đừng nói như vậy, Lâm Thiên sao có thể những chuyện như vậy được?”
“Ngươi không biết, đó gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm. Lâm Thiên trước kia cũng rất tầm thường đột nhiên hắn trở nên giàu có, các ngươi không thấy kì quái hay sao?” Nữ nhân kia tiếp tục nói. “Ta xem việc này có khoảng 90% là sự thật.”
Chu Dao tức giận đứng dậy trừng người nói chuyện:
“Ngươi im miệng, Lâm Thiên không bao giờ đi trộm châu báu của ai cả!”