Chương 72: Đối Chiến Với Thiên Dạ

Chương 72: Đối chiến với Thiên Dạ.

Trên sườn núi không có cây cao lớn nào cả, ngay cả hoa cỏ cũng ít, hơn nữa bởi vì mùa đông giá lạnh nếu có thì cũng khô vàng hết.

“Gió thu hiu quạnh, Lâm Thiên, nơi này chính là nơi chôn tro cốt của ngươi!” Thiên Dạ đứng trước mặt Lâm Thiên lạnh lùng thốt.

Gió núi gợi lên vạt áo Thiên Dạ lại thêm vài phần hơi thở mang theo cảm giác xơ xác tiêu điều!

Lâm Thiên hơi lắc đầu: “Ngươi sai lầm rồi, hôm nay chết ở chỗ này tuyệt đối sẽ không là ta mà là ngươi!”

“Ta sẽ không chết trong này, từ khi bị nàng lừa thì ta tu chí luyện võ công, vì đùa bỡn thiên hạ mỹ nữ. Cho đến nay mục tiêu còn không thực hiện được, làm sao ta có thể chết!?” Thiên Dạ cuồng cười nói.

Lâm Thiên thở dài: “Thiên Dạ, ngươi đã nhập ma, ngươi không nên đem thống khổ của ngươi áp đặt lên người khác!”

“Hừ, Lâm Thiên, ta làm việc còn cần ngươi chỉ dạy sao? Tiếp chiêu đi!” Thiên Dạ nói xong cách năm thước chém nhát đao.

Đao khí mãnh liệt chém thẳng vào Lâm Thiên.

Lâm Thiên giật mình nhưng không bối rối, chân phát động Lăng Ba Vi Bộ lắc sang trái né thoát đao khí.

“Lăng Ba Vi Bộ? Hèn gì ngươi dám khiêu chiến ta, thì ra là có cái này dựa vào! Nhưng ngươi có thể dựa vào nó thoát được mất mạng hay không thì khó nói!” Thiên Dạ cuồng cười, loan đao hóa thành một đoàn quang mang sáng như tuyết chụp hướng Lâm Thiên.

Bởi vì trước đó theo Tiểu Linh cho biết nội lực của Thiên Dạ thấp hơn hắn mười năm nên Lâm Thiên không bối rối, nội lực cao hơn đối phương lại có Lăng Ba Vi Bộ, chỉ cần tìm được một cơ hội vận dụng Bắc Minh thần công là thắng thua rõ ràng ngay.

Đao pháp của Thiên Dạ sắc bén vô cùng, lợi hại hơn Xà Đại mà Lâm Thiên gặp ở Song Lâm thành rất nhiều lần. Nếu Lâm Thiên còn yếu như lúc đó thì dù có Lăng Ba Vi Bộ tinh diệu, trong vòng mười chiêu phỏng chừng phải ngoan ngoãn nằm dưới đất. Nhưng Lâm Thiên hiện nay đã khác xưa, nội lực mạnh hơn trước gấp mấy lần, dạo này hắn so chiêu với nhiều cao thủ nên kinh nghiệm chiến đấu cũng khá lên! Cho nên dù thế công của Thiên Dạ giống như mưa rền gió dữ nhưng Lâm Thiên không sợ.

Chiến đấu quan trọng là giữ cho tâm trí ổn, Lâm Thiên trải qua mấy trận chiến đấu đã hiểu điều này. Dù trong khoảng thời gian ngắn không tìm thấy cơ hội, nhưng trong lòng Lâm Thiên không hề nóng nảy.

“Thiên Dạ, chẳng lẽ ngươi tưởng bằng vào mấy chiêu đao pháp mèo quào làiết chết được ta? Nực cười!” Lâm Thiên vừa né loan đao của Thiên Dạ vừa cười lạnh nói.

Kông có cơ hội hì tự tạo ra, con người khi tức giận rất dễ ra sơ hở. Nhưng đây là thanh kiếm hai lưỡi, bởi vì chọc giận Thiên Dạ sẽ làm đao thế trở nên càng thêm cuồng mãnh, sơ hở chỉ xuất hiện một phàn nhỏ trong đao pháp kia!

“Chọc giận ta? Tốt lắm, chỉ sợ ngươi không gánh nổi hậu quả!” Thiên Dạ thét dài một tiếng, đao thế mãnh liệ htơn ba phần.

Đao khí mãnh liệt cắt cây cỏ khô vàng, lá cây bay đầy trời.

Lâm Thiên bất ngờ bị cắt một nhát trên cánh tay trái, máu rỉ ra nhiễm đỏ ống tay áo. Trong lòng rùng mình, Lâm Thiên lấy lại tinh thần. Lan đao Minh Nguyệt ở trong tay Thiên Dạ sắc bén vô cùng, nếu bị chém trúng là toi đời.

Ba phút qua đi, toàn bộ ở sườn núi hoang tàn. Mặt đất hơi phẳng hằn vô số vết đao, mấy tảng đá to bị đao khí cắt nổ thành vô số đá vụn. Quần áo Thiên Dạ lành lặn, Lâm Thiên thì áo rách quần manh. Thoạt trông Lâm Thiên yếu thế hơn nhưng không phải vậy, Thiên Dạ thầm nôn nóng, cảm giác xấu sinh ra trong đầu.

“Chẳng lẽ ta sẽ thua? Không, ta không bị thua, sẽ không!” Thiên Dạ thầm rít gào, hai mắt đỏ như máu.

“Chủ nhân, cẩn thận, tinh thần hắn xuất hiện vấn đề, trong vòng năm phút đồng hồ sức chiến đấu nâng cao một nửa!” Tiểu Linh vội la lên trong đầu Lâm Thiên.

“Nâng cao một nửa?!” Lâm Thiên giật nảy mình.

Bây giờ ứng đối đã khó khăn, nếu nâng cao một nửa còn thế nào. Lâm Thiên lập tức nhanh chóng thoát khỏi đao thế của Thiên Dạ. Lâm Thiên lui, Thiên Dạ đuổi theo, hai người bay nhanh tới tước.

Đứng lại, ta không bị thua, ta muốn đánh bại ngươi, đánh bại ngươi!" Thiên Dạ gầm lên.

“Ngốc mới đứng lại!” Lâm Thiên trong lòng thầm nghĩ, càng chạy nhanh hơn.

Phía trước xuất hiện rừng cây, Lâm Thiên mừng thầm nhanh chóng chui vào. Hoàn cảnh như vậy rất thích hợp thi triển Lăng Ba Vi Bộ thi triển, tốc độ của Thiên Dạ bị Lâm Thiên không ngừng chuyển biến khiến gã chậm lại. Năm phút đồng hồ chớp mắt trôi qua, Thiên Dạ chậm dần, thế công yếu bớt. Lâm Thiên mừng tha, à, biết thời cơ phản công đã đến. Lâm Thiên kích động, tốc độ nhanh hơn lúc nãy ba phần.

Một giảm, một thăng, chênh lệch kéo ra ngay. Thấy có cơ hội, Lâm Thiên cười lạnh một tiếng, tay phải như tia chớp đặt lên trên huyệt Thiên Trung của Thiên Dạ, Bắc Minh thần công nháy mắt phát động, nội lực mãnh liệt như thủy triều theo cơ thể Thiên Dạ chảy vào người Lâm Thiên!

Nội lực bị hút, Thiên Dạ cả người nhũn ra, tay phải nắm loan đao Minh Nguyệt rớt thẳng xuống đất.

“Bắc Minh thần công, không ngờ là Bắc Minh thần công! Tta sớm nên nghĩ đến, ngươi có Lăng Ba Vi Bộ tất nhiên cũng có khả năng có Bắc Minh thần công. Vậy là trước kia ngươi chuyên tìm võ lâm bại hoại xuống tay cũng có nguyên nhân, không phải vì hành hiệp trượng nghĩa mà chỉ vì hấp thu nội lực bọn họ!” Thiên Dạ té trên mặt đất nói.

“Ngươi thắng, cho ta một đao đi, ngươi nghĩ rằng ta không biết mình làm ác trong giang hồ sao? Nhưng khi biết thì đã chậm, ta đã lún sâu vào. Ta thích cái loại cảm giác này, nhìn nữ hài tử xinh đẹp khóc dưới thân của ta, cảm giác đó rất thích, rất thích, ha ha!”

“Lực lượng của ngươi đã khống chế tâm của ngươi!” Lâm Thiên thở dài một tiếng, nhặt lên loan đao Minh Nguyệt cắt qua cổ Thiên Dạ.

Dùng Minh Nguyệt giết người, cuối cùng cũng chết vì Minh Nguyệt, thật châm chọc.

“Chủ nhân, ngài hấp thu bốn mươi năm nội lực tu vi, hơn nữa lúc trước còn tồn lại, tổng cộng là chín mươi năm nội lực. Bởi vì Bắc Minh thần công hấp thu nội lực không tinh thuần, hấp thu nhiều nội lực quá sẽ gây ra xung đột, cho nên trong ba mươi năm nội lực Tiểu Linh đã giúp ngài chuyển hóa thành bảy trăm năm mươi Duy Giới Lực, ngài hiện tại có được nội lực sáu mươi năm, Giới Lực bảy trăm năm mươi lăm duy, cơ hội sống lại bảy lần. Điều Tiểu Linh muốn nói cho chủ nhân cơ hội sống lại nhiều nhất chỉ tích lũy đến mười lần, khi nào ngài tiêu hao hết cơ hội sống lạ, mới có thể bắt đầu tích lũy lại!” Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.

“Bốn mươi năm tu vi nội lực, xem như thu hoạch lớn. Mười lần cơ hội đã quá đủ, ta không thể liên tục chết mười lần trong thế giới này!” Lâm Thiên nhẹ giọng nói, “Tiểu Linh, loan đao này không tệ, sắc bén vô cùng, hơn nữa nó không dính máu, rất hiếm có. Tiểu Linh cất giùm ta, chờ khi vào thế giới mạt thế sẽ cần dùng.”

“Tốt, chủ nhân, cần tiêu phí năm Duy Giới Lực!” Tiểu Linh nói xong thu loan đao trong tay Lâm Thiên thu vào Tinh Giới.

Nhìn nhìn thi thể của Thiên Dạ, Lâm Thiên nhíu mày.

“Thôi, nghĩ tình ngươi cung cấp cho ta bốn mươi năm nội lực, miễn cho ngươi bị dã thú ăn thịt!” Lâm Thiên nói xong vỗ chưởng tạc nổ mặt đất cái hố sâu gần hai thước, nhẹ nhàng đá thi thể Thiên Dạ liền rơi vào hố sâu, lại vận vài kình phong tạc ra đất đá nhanh chóng lấp hố sâu kia lại. Cảm thán vài tiếng thầm nghĩ có nội lực thật tốt, sau đó mũi chân Lâm Thiên điểm nhẹ nhanh chóng bay hướng mã tràng.