Chương 71: Dương gia mã tràng
“Có tiếng xe ô tô, chắc bọn họ đã trở lại.” Mộ Dung Tuyết đột nhiên nói, thực lực của nàng rất cao cho nên là người đầu tiên nghe được tiếng xe ô tô.
“Để ta lại xem thử, nếu là thật thì ta sẽ tạm thời tha thứ cho hắn một lần, còn không... Hừ hừ!” Nam Cung Uyển Nhi lầm bầm xong chạy ra ngoài biệt thư.
Xe ngừng trước trước biệt thự của Tần Kha.
“Dao nhi, ta ở biệt thự bên cạnh nghỉ ngơi, ngàng có việc gì thì gọi điện thoại cho ta nhé!” Lâm Thiên nói.
Chu Dao gật đầu:
“Ừm ta biết rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi!”
Chu Dao xuống xe, Lâm Thiên lái xe rời đi, rất xa còn nghe được giọng của Nam Cung Uyển Nhi.
“Dao tỷ, Lâm Thiên có làm gì tỷ không?”
Trở lại biệt thự, Lâm Thiên vội vàng tắm rửa, nằm xuống chiếc giường lớn trong căn phòng ngủ xa hoa, ý thức tiến vào Tinh Giới bên trong.
“Thi nhi, Tuyết nhi, còn nhớ Đạp Tuyết mà ta nói với hai nàng không? Ta đi Thế giới Thiên Long Bát Bộ sắp xếp Đạp Tuyết một chút rồisẽ cùng các nàng.” Lâm Thiên tay trái nắm ôm Dương Tuyết, tay phải ôm Dương Thi nói.
“Vậy Lâm đại ca mau đi đi.” Dương Tuyết nói.
Lâm Thiên gật đầu: “Ta rất nhanh sẽ trở lại!”
Ngay sau đó, Lâm Thiên liền xuất hiện ở tại khách điếm Thế giới Thiên Long Bát Bộ.
Hít sâu một hơi, Lâm Thiên trong lòng nói thầm.
“Vẫn là thế giới này không khí chất lượng tốt, trong thành phố xã hội hiện đại không khí kém, không khí mạt thế càng khó ngửi! Làm sao sắp xếp cho Đạp Tuyết là một vấn đề lớn, nếu chỉ là con ngựa bình thường có mất cũng không sao nhưng Đạp Tuyết là thần câu thông linh gnàn dặm, Lâm Thiên rất luyến tiếc bỏ nó. Nếu vẫn đặt ở khách điếm, cũng không an toàn, ai biết có khi nào gặp mã tặc trộm Đạp Tuyết đi không!
“Ài, nhức đầu quá, đành tìm khách điếm thật tốt, khách điếm như vậy mới có năng lực bảo vệ và càng mạnh hơn chút. Đến lúc đó sẽ ít ai dám mơ ước Đạp Tuyết.” Lâm Thiên vừa nghĩ vừa đi ra cửa phòng, hắn đã trả tiền thuê từ lâu.
Lâm Thiên cưỡi Đạp Tuyết đi trên đường cái.
“Nghe gì không? Dương gia mã tràng lần này có rắc rối, không biết sao bọn họ gặp Thiên Dạ bên ma đạo. Thiên Dạ nói đến muốn san bằng Dương gia mã tràng!”
Lâm Thiên đi qua đường ngẫu nhiên nghe được hai đệ tử Cái Bang nhẹ giọng nói chuyện.
“Nghe đồn Tu La Lâm Thiên ở gần đây mà Thiên Dạ còn dám nghênh ngang đi ra?”
“Ai biết Tu La Lâm Thiên đến đâu, người gặp qua dung mạo hắn đều chết hết. Nghe nói hắn cưỡi một thần câu ngàn dặm, thần câu ngàn dặm, tốc độ cực nhanh, có lẽ đã sớm đi xa! Hơn nữa Thiên Dạ thực lực cao siêu, chưa chắc sợ Lâm Thiên!”
“Ngươi nói xem tại sao Tu La Lâm Thiên chuyên tìm kẻ bại hoại của võ lâm để gây hấn?”
“Trời biết, có lẽ hắn từng có thân nhân bị võ lâm bại hoại làm hại, cho nên hắn rất hận những tên đó. Tuy nhiên hắn làm việc khiến người không kiềm được vỗ tay khen ngợi. Mấy ngày trước có tên cướp đi hãm hiếp một người đã bị hắn bắt lấy một đao chém đầu, viết hai chữ ‘đáng chết’ trên bức tường cạnh xác chết, quả nhiên là chính khí nghiêm nghị!”
“A, ta cũng hy vọng có ngày như thế, cầm kiếm trong tay quét dọn thiên hạ tà ác!”
“Hi hi, ngươi mà cũng đòi, thôi đi, võ mèo quào của ngươi dù khi Kiều bang chủ còn sống cũng không cách nào cho ngươi trở thành tuyệt đại cao thủ!”
“Dương gia mã tràng sao? Đó sẽ là nơi tốt cho Đạp Tuyết, thần câu ngàn dặm như nó không nên ở trong chuồng ngựa của khách điếm. Nếu có thể trừ bỏ Thiên Dạ và hút nội lực của hắn thì càng hoàn mỹ!” Lâm Thiên thầm nghĩ, hắn hỏi rõ đường rồi giục ngựa đi hướng Dương gia mã tràng mà.
Lấy tốc độ của Đạp Tuyết một canh giờ chạy hơn trăm dặm đến Dương gia mã tràng!
Lúc Lâm Thiên tới nơi này, Dương gia mã tràng tuy rằng chưa loạn nhưng lòng người đang hoang mang. Mã tràng có được lực lượng không tầm thường, tràng chủ Dương Thừa Phong võ công cũng hơi lợi hại, ở trên giang hồ có được danh tiếng không nhỏ, nhưng kém hơn Thiên Dạ nhiều. Danh tiếng Thiên Dạ nổi trội vài năm gần đây, trước kia trên giang hồ chưa từng nghe tiếng. Thiên Dạ cũng giết người nhưng khác với Lâm Thiên, người gã giết không phân biệt được chính tà, chỉ bằng vào yêu thích. Thiên Dạ còn có một ham thích là đùa bỡn mỹ nữ, rất nhiều thiếu nữ phú thương thiên kim võ lâm đều bị Thiên Dạ làm bẩn. Các chuyện Thiên Dạ làm khiến nhiều người trong chốn võ lâm tức giận, nhưng Thiên Dạ võ công cao cường, hơn nữa hành tung quỷ dị, vài năm rồi chưa thấy ai giết gã.
“Giá!”
Cửa cổng mã tràng chưa đóng, Lâm Thiên trực tiếp liền giục ngựa tiến vào mã tràng.
“Các hạ, Dương gia mã tràng có đại nạn, không nghĩ liên lụy người khác, các hạ nên nhanh chóng rời đi!” Dương Thừa Phong mặc áo xanh, tay trái cầm kiếm, nét mặt ưu sầu nói.
Lâm Thiên chắp tay:
“Đây là Dương tràng chủ? Tại hạ tên Lâm Thiên.
“Lâm Thiên? Tu La Lâm Thiên?!” Dương Thừa Phong lộ ánh mắt vui mừng hỏi.
“Danh hiệu Tu La không quá dễ nghe, nhưng người giang hồ xưng tại hạ như vậy!” Lâm Thiên điềm đạm cười nói.
Nhìn nhìn thấy thần tuấn Đạp Tuyết, Dương Thừa Phong cười nói: “Giang hồ đồn đãi Tu La Lâm Thiên cưỡi một con thần câu ngàn dặm, xem ra không sai được. Lâm huynh, không biết lần này đến có việc gì?”
“Có một chuyện kính nhờ tràng chủ, nhưng trước khi đó tại hạ sẽ giải quyết rắc rối của Dương gia mã tràng trước!” Lâm Thiên nói xong, đột nhiên cao giọng nói, “Thiên Dạ huynh nếu đã đến đây thì trốn tránh làm gì, thoải mái đi ra chẳng phải là tốt hơn sao?!”
“Ha ha ha ha, Tu La Lâm Thiên, người khác sợ ngươi nhưng Thiên Dạ ta không sợ! Giết ngươi rồi hưởng thụ thân thể mềm mại của thiên kim của Dương tràng chủ là điều sung sướng trên đời!” Tiếng cười to của Theien Dạ phát ra từ một ngọn cây gần đó.
Trong phút chốc Thiên Dạ mặc áo đen cầm loan đao đã tới trước mặt Lâm Thiên cùng Dương Thừa Phong trước mặt.
“Ha ha, không nghĩ ngờ Tu La Lâm Thiên nổi tiếng giang hồ là thằng nhãi hỉ mũi chư sạch. Tuổi trẻ vậy thì mạnh tới đâu cũng không đến mức như giang hồ đồn.” Thiên Dạ là tnam nhân rung niên gầy yếu, gã nheo mắt, lạnh lùng đánh giá Lâm Thiên.
Về phần Dương Thừa Phong không lọt vào mắt Thiên Dạ.
Lâm Thiên chú ý loan đao của Thiên Dạ:
“Thiên Dạ huynh có một thanh đao tốt, ta nghĩ rất nhiều người chết ở trong tay của ngươi đều là xem thường chuôi loan đao này.”
Thiên Dạ hơi rung động, cười tà:
“Không ngờ ngươi có ánh mắt tốt, tên của đao là Minh Nguyệt, chém sắt như chém bùn! Dương tràng chủ, ba ngày trước ta bảo ngươi cho lệnh thiên kim chờ ta trên giường, không biết có làm theo lời của ta chưa? Tràng chủ cũng biết quy tắc của Thiên Dạ ta, nếu làm theo thì ta chỉ hưởng thụ một chút, tuyệt đối không làm bị thương thiên kim, không thì... Ha ha, đừng trách ta làm cho Dương gia mã tràng hôm nay máu chảy thành sông!”
Lâm Thiên cười lạnh một tiếng:
“Thiên Dạ huynh, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Có ta ở đây nơi này, chỉ sợ ngươi sẽ để lại mạng sống.
“Nhiều người đòi mạng của Thiên Dạ ta nhưng bọn họ đều đã chết!”
“Cũng có nhiều bại hoại của võ lâm ở trong tay Lâm Thiên này, bọn họ đều đã chết!” Lâm Thiên lạnh lùng đáp lại.
Thiên Dạ ánh mắt lạnh băng:
“Sau ngày hôm nay trên giang hồ sẽ không còn Tu La Lâm Thiên ngươi nữa!”
“Hừ, trên sườn núi bên kia có đất trống, chúng ta thoải mái huơ tay huơ chân.”
Lâm Thiên nói xong rời khỏi lưng ngựa bay hướng sườn núi.
“Hợp lý ta, bây giờ chưa phải lúc khiến mã tràng đổ máu!” Thiên Dạ nói xong mũi chân nhún nhẹ nhanh chóng về đuổi theo Lâm Thiên.
Dương Thừa Phong định đi theo thì giữa không trung vang lên giọng Lâm Thiên.
“Dương tràng chủ, xin cho chúng ta công bình chiến một trận. Mã tràng đang rất hỗn loạn, tràng chủ hãy ở lại đi.”
Dương Thừa Phong nhìn lòng người hoang mang, thở dài một hơi, dừng đuổi theo, trong lòng yên lặng cầu nguyện Lâm Thiên chiến thắng.