Chương 32: Kế hoạch giết Xà
“Xà Đại, Xà Nhị dán tranh treo thưởng như vậy, rất có thể Độc Tam Nương Tử còn ở trong Song Lâm thành.”
Trong lòng Lâm Thiên hơi gấp rút, hắn cũng không sợ Xà Đại, Xà Nhị giết Độc Tam Nương Tử hay Độc Tam Nương Tử giết Xà Đại, Xà Nhị, mà sợ bọn họ đánh nhau lại làm bị thương Đạp Tuyết. Đạp Tuyết là Đoàn Dự cho hắn, mà chính hắn cũng hết sức yêu thích Đạp Tuyết, nếu xảy ra vấn đề, hắn cũng có hơi không tha thứ cho mình được.
“Chủ nhân, ngài đúng là người trong cuộc thì mê, loại ngựa thần ngàn dặm như Đạp Tuyết, cho dù là Độc Tam Nương Tử hay Xà Đại, Xà Nhị đều không muốn làm hại nó.”
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên.
Lâm Thiên lắc đầu:
“Không thể nói như vậy được, Tiểu Linh ngươi hơi không hiểu tính người, nếu một phía bọn họ bị ép tới ranh giới sống chết, Đạp Tuyết rất dễ trở thành vật hi sinh. Nếu bọn Xà Đại, Xà Nhị thua, với nguyên tắc cho dù không giết được Độc Tam Nương Tử cũng phải khiến ả tổn thất thảm trọng. Đạp Tuyết rất có thể bị chúng lấy làm đệm lưng, mà nếu Độc Tam Nương Tử thua, ngươi nói trước khi ả chết có thể độc chết Đạp Tuyết để khỏi cho bọn Xà Đại, Xà Nhị dùng không? Đạp Tuyết tuy là ngựa quý, nhưng dù sao cũng chỉ là một con ngựa thôi, làm sao có thể chống được công kích của cao thủ võ lâm.”
“Thật không hiểu được loài người các ngươi, chết thì chết cho dứt khoát chút, dẫu sao chết rồi cũng không còn cảm giác, còn để ý nhiều như vậy làm gì!”
Tiểu Linh lầm bầm.
“Có một câu nói sao nhỉ? Cho dù ta chết cũng không để ngươi sống yên ổn!”
Lâm Thiên thầm than một tiếng, đi nhanh hơn về hướng Xà phủ.
Ba anh em họ Xà xưng vương xưng bá trong thành Song Lâm, Xà phủ tự nhiên không thể nhỏ, trước cổng đỏ sẫm cao một trượng là hai con sư tử đá uy võ, hai bên trái phải là tường bao cao ngất, kéo dài trăm mét, bao phủ trọn cả Xà phủ.
“Mưu trí của Xà Nhị, võ lực của Xà Đại, làm ra được gia nghiệp thế này cũng không dễ.”
Lâm Thiên ẩn trong chỗ tối, âm thầm cảm thán.
Chẳng bao lâu trong Xà phủ đi ra một thanh niên ốm nhom cầm thanh đao to bản, Lâm Thiên bám theo thanh niên này một đoạn, khi đến chỗ hơi vắng vẻ, đột nhiên tiến lên đoạt thanh đao của thanh niên gác lên cổ hắn.
“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!”
Lưỡi đao bén nhọn gác lên cổ, hai chân thanh niên đó run lên nói.
“Hỏi một câu ngươi đáp một câu, nếu có nửa câu không thật, hậu quả tự ngươi rõ ràng!”
Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng, giết nhiều thây ma như vậy tự nhiên tụ tập được vài phần sát khí, một cái trừng mắt này khiến hai chân thanh niên đó càng thêm nhũn ra.
“Tiểu nhân nhất định biết gì nói nấy không dám giấu giếm!”
Thanh niên đó nói.
“Ừm!”
Lâm Thiên gật đầu.
“Ngươi là người của Tam Xà Phủ, í lộn, bây giờ là Nhị Xà Phủ do ba anh em nhà họ Xà dựng nên phải không?”
“Đúng vậy, tiểu nhân phụ trách thăm dò tin tức.”
Thanh niên đó cẩn thận dè dặt nói.
“Các ngươi tìm được chỗ ở của Độc Tam Nương Tử rồi?”
Lâm Thiên hỏi.
“Đúng, Độc Tam Nương Tử đi một chuyến tới Thanh Phong Sơn cách Song Lâm thành một trăm dặm, vừa vào Song Lâm thành đã bị người của bọn ta phát hiện ra, chẳng qua độc công của Độc Tam Nương Tử lợi hại, bọn ta không dám đối phó, chỉ đành về bẩm báo đại gia chủ và nhị gia chủ.”
Thanh niên đó nói.
“Bây giờ Độc Tam Nương Tử ở đâu?”
“Khách sạn Song Lâm!”
Lâm Thiên ngẩn ra, hắn ở ngay khách sạn Song Lâm, không ngờ đi tìm một vòng, kết quả Độc Tam Nương Tử lại vào ở cùng khách sạn với hắn.
“Xem ra Độc Tam Nương Tử không có ý định rởi khỏi Xà Đại, Xà Nhị, nếu bọn họ lại câu thông với nhau biết ta mới là người giết Xà Tam, sự tình sẽ không hay rồi.”
Lâm Thiên nghĩ bụng.
“Xà Đại là người thô lỗ, tuy giết người không chớp mắt, chẳng qua không cần phải lo, nhưng Xà Nhị rất giảo hoạt, Độc Tam Nương Tử đó lừa mất ngựa của ta, cũng không phải thứ đơn giản dễ chơi, phiền phức thật!”
Dùng cạnh bàn tay đánh ngất tên thanh niên đó, Lâm Thiên hút hết chút nội lực ít ỏi của hắn rồi vất vào trong bụi xong lập tức rời đi.
“Tu vi hai năm nội lực, đổi thành giới lực được chừng năm, sáu chục duy, tương đối không tệ.”
Một tay sai nho nhỏ cũng có nội công trong người, không thể không nói là vận may của Lâm Thiên. Phải biết rằng bang chúng bình thường, nhiều nhất chỉ tu tập một ít công phu quyền cước thôi.
“Hôm ấy khi Độc Tam Nương Tử rời đi đã nói sẽ tìm Xà Đại, Xà Nhị gây phiền phức, dường như giữa họ có thù oán.”
Lâm Thiên nghĩ kĩ một phen, cuối cùng quyết định trở về khách sạn Song Lâm coi tình hình, chuyện này nếu hắn ra tay, không chừng hắn sẽ là ngư ông, đến chừng đó đoạt lại Đạp Tuyết, hút hết nội lực của Độc Tam Nương Tử và Xà Đại, Xà Nhị không phải hay lắm sao?
Khi Lâm Thiên trở về tới khách sạn Song Lâm, không ngờ lại phát hiện Độc Tam Nương Tử ở trong phòng hắn, trên mặt có một vệt nước mắt như vừa mới khóc.
“Độc Tam Nương Tử, ngươi trộm ngựa của ta, không ngờ còn dám xuất hiện trước mặt ta!”
Phản ứng đầu tiên của Lâm Thiên là có bẫy, nhưng để Tiểu Linh kiểm tra xung quanh rồi, nhưng lại phát hiện không có bọn Xà Đại, Xà Nhị, Đạp Tuyết cũng được nhốt kĩ trong chuồng.
“Tiểu ca à, chuyện lần trước là bất đắc dĩ, mượn ngựa quý của ngươi, còn xin ngươi tha lỗi!”
Độc Tam Nương Tử hành lễ với Lâm Thiên.
“Lỗi?”
Lâm Thiên cười lạnh, ấn tượng của hắn lần trước đối với Độc Tam Nương Tử quá xấu, cho dù biểu hiện bây giờ của Độc Tam Nương Tử hơi có lễ phép, trong lòng hắn cũng không có hảo cảm với Độc Tam Nương Tử.
“Ngươi có lỗi gì? Trộm thì trộm, còn kiếm cớ nhiều làm gì!”
Độc Tam Nương Tử không để ý giọng nói không khách khí của Lâm Thiên:
“Tiểu ca, ngài có thể giết chết Xà Tam, vẫn khiến ta hơi giật mình, cùng lúc đó ta cũng phải cảm ơn ngươi, chẳng qua, ngươi giết Xà Tam, Xà Đại và Xà Nhị sẽ không bỏ qua cho ngươi, lần này ta tới tìm ngươi là muốn hợp tác với ngươi.”
“Ngươi có thù với ba anh em họ Xà, muốn cùng ta đối phó với Xà Đại và Xà Nhị?”
Lâm Thiên lộ vẻ nghi ngờ hỏi. Độc Tam Nương Tử cười nũng nịu:
“Nói chuyện với người thông minh thật khỏe, tiểu ca à, không biết ngươi có đáp ứng cùng hợp tác với ta không?”
Lâm Thiên cười lạnh:
“Vì sao ta phải hợp tác với ngươi? Ngươi có thù với bọn Xà Đại, Xà Nhị, sao ta không chờ các ngươi đánh tới lúc ngươi chết ta sống rồi một lưới hốt trọn!”
“Tiểu ca thật ác tâm, xem ra vẫn không tin tưởng Độc Tam Nương Tử ta, chẳng qua nếu tiểu ca làm vậy, vậy ta chỉ có thể nói rõ với bọn Xà Đại, Xà Nhị ai giết Xà Tam thôi, không biết tiểu ca có ngăn được cơn giận của Xà Đại, Xà Nhị không?”
Độc Tam Nương Tử hỏi.
Lâm Thiên trầm mặc, theo hắn thấy, với cách làm người của Độc Tam Nương Tử, chuyện như vậy tuyệt đối có thể làm, nếu vô sỉ hơn một chút, giúp Xà Đại, Xà Nhị một tay, cho dù hắn có Lăng Ba Vi Bộ cũng không chạy thoát.
“Nói xem vì sao ta có thể tin ngươi thật lòng muốn đối địch với Xà Đại, Xà Nhị, ta không muốn khi đánh nhau bị người đâm một dao sau lưng!”
Lâm Thiên nói.
Trên mặt Độc Tam Nương Tử lộ vẻ u tối:
“Tiểu ca đã nghe tin tức của Xà Đại, Xà Nhị rồi, không biết có nghe án mạng trong một thôn ở huyện bên cạnh mấy năm trước không?”
Lâm Thiên hơi gật đầu, trong lòng đại khái đoán ra là chuyện gì.
“Bốn mươi tám mạng người trong thôn bọn ta chết trên tay Xà Đại, ta vì lúc đó mới có được một bản bí kíp, đi vào trong núi tìm độc vật luyện công nên mới thoát được một mạng. Mấy năm nay, ta không lúc nào không muốn báo thù, nhưng công lực Xà Đại cao hơn ta nhiều, Xà Nhị cũng giảo hoạt như cáo, luôn không tìm ra cơ hội, Xà Tam thì tuy ta có thể giết được hắn, chẳng qua lại không ra tay, đồ bỏ đó giết lúc nào cũng vậy thôi.”