Chương 38: Hài lòng

Khi tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, đám người anh Tào mới hồi thần. Người cầm điện thoại di động lúc đó mới cuống quít ấn nút dừng ghi hình.

Tất cả mọi người đều có chút tiếc nuối, vừa rồi cảm giác rất tốt, nếu như dùng máy quay phim để quay, thì hoàn toàn có thể nhập vai.

Ánh mắt của nhân viên làm việc trong trường quay đều bị cô hấp dẫn, khí chất của cô áp chế được cây đàn dương cầm thủ công đắt đỏ mượn được kia, ngay cả áo sơ mi màu trắng rẻ tiền mà anh Tào lúc trước ghét bỏ, ở trong đoạn phim cũng có vẻ rất phù hợp.

"Cho đạo diễn Triệu xem một chút."

Nhân viên đang cầm điện thoại di động xem lại đoạn phim trông có chút hưng phấn, còn chưa xoay người, đã có người nói:

"Không cần."

Mọi người quay đầu lại, Giang Sắt cũng đứng lên. Ở cửa có hai người đàn ông đang đứng, một người trông đã có tuổi, đội mũ lưỡi trai, còn một người tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám mười phần cũ kỹ, ánh mắt rạng rỡ nhìn chằm chằm vào Giang Sắt.

"Thôi Hưng, trông cô ấy có giống với nữ thần của anh không?"

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai, khi nói chuyện đưa tay nâng mũ lên, đám người anh Tào tiến lên nghênh đón:

"Đạo diễn Triệu."

Thôi Hưng ở một bên đánh giá Giang Sắt, mỉm cười: "Quả thật rất phù hợp với nhân vật trong phim.”

"Đạo diễn Triệu, đây là người do đoàn làm phim "Biến giả thành thật" của đạo diễn Cố giới thiệu tới, đang định quay xong thì đưa qua cho ngài xem, ngài xem..."

Hiện giờ Triệu Nhượng đã tự mình tới, đương nhiên không cần xem lại đoạn phim nữa.

"Được." Triệu Nhượng có chút hưng phấn, nhất là sau khi Giang Sắt quay đầu lại, khí chất hình tượng đều rất hợp với 'nữ thần' trong tưởng tượng của ông.

Lần này ông quay "Bức thư tình thứ chín mươi chín", cần một bóng lưng của diễn viên bóng lưng mặc dù không lộ mặt, nhưng là một nhân vật mấu chốt trong việc thúc đẩy phát triển tình tiết trong bộ phim.

Triệu Nhượng cũng đã đích thân gặp không ít người mới, thậm chí có người còn là các minh tinh được các công ty quản lý lớn đưa tới, nhưng vẫn không chọn được người hợp ý.

Phim đã quay được một thời gian, mà nhân vật này vẫn mãi không định ra được người. Nhà đầu tư Truyền thông Thụy Hòa cũng đã có chút ý kiến, âm thầm trong tối ngoài sáng hỏi han vài lần.

Nhưng chính vì nhân vật này không lộ mặt, cho nên yêu cầu về hình tượng, khí chất đối với bóng lưng càng cao hơn so với trực diện lộ mặt rất nhiều.

Khi phim được chiếu, khán giả không thể nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể thông qua bóng lưng để tưởng tượng, chỉ cần kém một chút, thì đều không thể áp chế được cảnh quay.

Nhân vật bóng lưng này là người tình trong mộng của nam chính do Thôi Hưng thủ vai, khiến anh ta vừa thấy đã yêu. Nếu không lựa chọn kỹ lưỡng khiến Triệu Nhượng hài lòng, thì chỉ sợ người hâm mộ của Thôi Hưng cũng sẽ không chấp nhận đấy.

Người nhân viên đã cầm điện thoại di động quay lại đoạn phim đi về phía đám người Triệu Nhượng, tuy Triệu Nhượng và Thôi Hưng lúc trước đã đứng ở cửa trường quay nhìn hai phút đồng hồ.

Nhưng khi đoạn phim ngắn trong điện thoại di động được phát lại, Triệu Nhượng lập tức quyết định:

"Chính là cô ấy."

Trong phim, Giang Sắt ngồi đoan trang, hơi thở thanh xuân của thiếu nữ cùng nét thanh lịch trên người cô hoàn hảo dung hợp cùng một chỗ.

Cô giống như được giáo dục tốt từ khi còn nhỏ, mỗi cái giơ tay nhấc chân, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đủ hấp dẫn.

Dưới ánh mặt trời tuy rằng không thể nhìn thấy mặt cô, nhưng có thể nhìn thấy đôi tay cô đặt trên phím đàn, mảnh khảnh lại thon dài, không chỗ nào là không tinh xảo.

Đoạn phim ngắn được quay bằng điện thoại di động đương nhiên không thể so sánh với việc quay bằng máy quay chuyên nghiệp, nhưng đoạn phim này không có đèn, không có tạo hình, mà vẫn có thể quay được ra thế này, hiển nhiên đã khiến Triệu Nhượng hết sức hài lòng.

Người mới trước mắt, từ bề ngoài đến khí chất không chỗ nào có thể bắt bẻ, tuyệt đối xứng với vai "nữ thần" vừa thấy đã yêu trong lòng nam chính do Thôi Hưng thủ vai ở trong phim.

"Xác thực không tồi." Thôi Hưng cũng nghiêng người, nhìn thoáng qua đoạn phim ngắn trong điện thoại di động.

Người quay phim chỉ quay hơn năm phút, dưới tình huống không cố ý tìm góc quay, Giang Sắt trong đoạn phim ngắn chỉ dựa vào điều kiện bên ngoài của bản thân, mà đã có thể nâng cao chất lượng hình ảnh lên mấy bậc.

"Lịch trình hôm nay đã kín, cảnh tình cờ gặp gỡ được xếp đặt ở cửa hàng Steinway Musical Instruments ở Thế Giới Mới." Khi Triệu Nhượng nói lời này, quay đầu nhìn Giang Sắt một cái: "Hy vọng người mới đến lúc đó sẽ không luống cuống.”

Ông phân phó trợ lý gọi điện thoại bàn bạc thời gian với nhân viên làm việc của cửa hàng đàn. Thời gian của hai người Triệu Nhượng và Thôi Hưng cũng rất ngắn, sau khi định ra nhân vật, liền dặn dò trợ lý ở lại bàn bạc với Giang Sắt về các vấn đề cụ thể.

Trợ lý Triệu Nhượng lưu lại là một người đàn ông trẻ tuổi, lúc nói chuyện thường đẩy gọng kính trên mặt:

"Thế này nhé. Đại khái tình huống hẳn là cô cũng đã biết, nhân vật cô thử vai cũng làm cho đạo diễn Triệu rất hài lòng, nếu như không có ý kiến gì khác, thì ngày mai." Nói đến đây, anh ta cầm điện thoại lên mở ra bảng lịch trình, xác định thời gian: "Ngày mai hai giờ rưỡi chiều, cô có thể đến phòng làm việc đúng giờ đấy để ký hợp đồng không? Địa chỉ tôi sẽ đưa cho cô sau, điều khoản cụ thể, thù lao và nội dung công việc, ngày mai sẽ có một người chuyên môn giải thích cho cô. Có vấn đề gì không? ”

Giang Sắt trước khi đến đoàn làm phim "Bức thư tình thứ chín mươi chín" đã ôm quyết tâm cố gắng lấy được nhân vật này trong phim, lúc này xác định nhân vật đã đến tay, cô không khỏi nở nụ cười:

"Không có vấn đề gì."

Người đàn ông kia cũng cười nói theo: "Nếu đã như vậy, lát nữa cô để lại thông tin liên lạc." Anh ta vừa nói, vừa lấy ra một cái ví da từ trên người, rút ra một tấm danh thiếp:

"Ngày mai sau khi đến, cô gọi cho số này là được." Lại dặn dò Giang Sắt cố gắng không được đến trễ, nói xong lại gọi người đến ghi lại số điện thoại của Giang Sắt.

Lúc cầm danh thiếp đi ra từ trường quay, Giang Sắt trước tiên lưu lại dãy số vào trong điện thoại di động. Trên người đã hết tiền, nên cô tìm một cây ATM ở trong phim trường, rút ra một trăm đồng.

Trong thẻ ngân hàng chỉ còn lại ba ngàn, còn có bốn ngàn hài tiền thù lao của đoàn làm phim "Biến giả thành thật" chưa nhận, hiện giờ cô lại lấy được một nhân vật.

Tuy người trợ lý hôm nay Triệu Nhượng lưu lại cũng không đề cập đến tiền thù lao là bao nhiêu, nhưng nếu đã bảo Giang Sắt chiều mai đặc biệt đến công ty một chuyến để ký hợp đồng, thì cho dù tiền thù lao sẽ không cao hơn so với số tiền cô nhận được từ đoàn làm phim "Biến giả thành thật", nhưng chắc hẳn sẽ không thấp hơn so với lúc ở "Hành động giải cứu".

Phòng làm việc của Triệu Nhượng nằm trong Thượng Hoàn Đế Đô. Khi Giang Sắt tới, hiển nhiên là lễ tân đã nhận được thông tin từ trước, nên trực tiếp dẫn cô đi vào văn phòng.

Tiếp đãi cô là một người phụ nữ trung niên mặc váy đen. Sau khi mời Giang Sắt ngồi xuống, cô ấy lấy ra hai bản hợp đồng từ bàn làm việc, bày ra trước mặt Giang Sắt.

Điều khoản hợp đồng đại khái không khác gì với quy định của đoàn làm phim "Biến giả thành thật" mà Giang Sắt ký hợp đồng lần trước. Giang Sắt chỉ nhìn thoáng qua, liền thả hợp đồng xuống.

"Về phần thù lao phim, được ấn định là ba vạn sau thuế, trước ba sau bảy, cô xem có vấn đề gì không?" Người phụ nữ cầm bút, điểm một chút vào cột còn chưa điền thù lao, lại quay đầu nhìn Giang Sắt.

Tuy rằng ngày hôm qua khi nghe trợ lý Triệu Nhượng nhắc tới muốn ký hợp đồng, Giang Sắt đã đoán được lần này thù lao sẽ không quá thấp.

Nhưng khi thực sự nghe được con số mà người phụ nữ này nói ra, vẫn nằm ngoài dự liệu của Giang Sắt.

Lần này cô cũng không lộ mặt, nhiều nhất cũng chỉ là quay bóng lưng, ngay cả lời thoại cũng không có một câu, nhưng thù lao của bộ phim lại tăng gấp mấy lần so với tiếp viên hàng không Miss. Trương của đoàn làm phim "Biến giả thành thật".

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng nhìn ra manh mối từ gương mặt của Giang Sắt.