Anh Tào được bảo vệ gọi đến mắt sáng lên, nhưng vẫn vô thức nhìn điện thoại một chút.
"Trước mười một giờ, cô đúng thật đã tới rồi." Lúc này trên điện thoại di động hiển thị mười giờ năm mươi. Phim trường Điện ảnh và Truyền hình không nằm ở trong thành phố, mà lúc Giang Sắt gọi điện thoại đến đã hơn mười giờ, vốn người đàn ông này cho rằng bất luận Giang Sắt có làm thế nào cũng không tới kịp được.
"Lúc trước Lý Nghi đã gọi điện thoại nói với tôi, còn tưởng rằng cô muộn nữa mới tới."
Anh ta không chớp mắt nhìn Giang Sắt, vẫy tay ý bảo cô đi qua một chút.
Nhân viên công tác của đoàn làm phim cũng có liên hệ với nhau. Lúc trước thư ký trường quay trong đoàn làm phim "Biến giả thành thật" đã gọi điện thoại tới đề cử một người mới đến buổi thử vai.
Chuyện như vậy trong đoàn làm phim cũng không hiếm thấy, chẳng qua chỉ là thể hiện chút tình cảm với nhau.
Nhưng ở trong điện thoại, Lý Nghi lại hết lời khen ngợi người mới mà anh ta tiến cử, nói người mới tên Giang Sắt này vào nghề chính là phim mới của Trương Tĩnh An, ngay lúc đấy cũng đã bộc lộ tài năng, vào đến đoàn làm phim "Biến giả thành thật" thì Cố Gia Nhĩ cũng là khen ngợi có thừa. Hơn nữa, lần này, đối với vai diễn mà cô đóng, Cố Gia Nhĩ còn phá lệ lấy âm thanh gốc cho dù cô mới chỉ là người mới.
Ngay từ đầu anh ta cũng không đặt lời nói của Lý Nghi ở trong lòng, chỉ coi Lý Nghi vì muốn đưa người qua mới nói những lời khen ngợi kia mà thôi.
Nhưng lúc này nhìn thấy Giang Sắt, anh ta lại phát hiện đối với diện mạo của người mới, Lý Nghi cũng không phóng đại.
"Vừa vặn hôm nay đạo diễn Cố lấy cảnh ở sân bay, cách Phim trường điện ảnh cũng không xa."
Bảo vệ nghiêng người bảo Giang Sắt tiến vào, người đàn ông được xưng là anh Tào kia lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy hài lòng:
"Tình huống cụ thể, Lý Nghi hẳn là đã nói với cô rồi chứ?"
Lần này điều kiện ngoại hình của người mới xác thực rất tốt, khí chất cũng rất đặc biệt, hy vọng có thể phù hợp với yêu cầu của Triệu Nhượng.
"Bức thư tình thứ chín mươi chín" đã được khởi quay hơn một tháng, phần lớn cốt truyện đã được quay xong, nhưng cảnh quay quan trọng này lại vì Triệu Nhượng có đòi hỏi quá cao đối với diễn viên muốn lộ bóng lưng trong phim, nên mãi vẫn không thể quay xong.
Gần đây đã có không ít nữ diễn viên thử vai, nhưng không ai có thể khiến Triệu Nhượng hài lòng.
Theo thời gian trôi, đoàn làm phim và nhà đầu tư đều có chút lo lắng.
Vị anh Tào kia vừa ra hiệu cho Giang Sắt đuổi kịp bước chân của mình, vừa cầm điện thoại di động gọi điện thoại đi.
Ngữ khí của anh ta có chút hưng phấn, hiển nhiên vai diễn chỉ lộ bóng lưng quan trọng mà Lý Nghi nói này mãi không được định ra, đã làm cho đoàn làm phim của "Bức thư tình thứ chín mươi chín" có chút sốt ruột.
Anh Tào sốt ruột, nên Giang Sắt cũng không thấy vội nữa.
Nhân vật này nếu đến nay vẫn chưa chọn được người, vậy cô sẽ có cơ hội.
Anh Tào cúp điện thoại, gọi Giang Sắt đuổi kịp mình.
Lần thử vai này có thể nói là không giống với lần thử vai "Biến giả thành thật" trước đó, anh Tào dẫn Giang Sắt vào một trường quay đã được dựng sẵn.
Bên trong bày đủ loại đàn piano, trong trường quay có rất nhiều nhân viên công tác đang tốp năm tốp ba dựa vào vách tường.
"Cô đi tới đó."
Vị anh Tào kia chỉ chỉ vị trí chính giữa trong trường quay, nơi đó bày một cây đàn dương cầm màu trắng tinh.
Rèm cửa sổ sát đất được kéo lên một nửa, ánh mặt trời bên ngoài đang vô cùng gay gắt, vừa vặn rơi vào vị trí ghế dựa đồng bộ với đàn dương cầm màu trắng, khiến cho vị trí này vô cùng bắt mắt trong trường quay có chút trầm tĩnh này.
"Cẩn thận một chút, cây đàn này được mượn từ Steinway Thượng Hải, khi chơi đàn thì chú ý một chút." Anh Tào dặn dò Giang Sắt một tiếng: "Chúng tôi muốn ghi lại bóng lưng của cô, sau đó giao cho đạo diễn Triệu xem qua”
"Không biết đàn cũng không sao, chỉ cần ấn mấy phím đàn, khi chúng tôi kêu dừng thì dừng lại là được."
Vị anh Tào kia nói xong lời này, lại nhìn thoáng qua cách ăn mặc trên người Giang Sắt, nhíu chặt mi tâm.
"Bộ này mặc ..."
Muốn quay cũng chỉ là bóng lưng, ngược lại cũng không cần trang điểm, nhưng quần áo Giang Sắt mặc thực sự quá đơn giản.
Tóc cô được buộc bằng dây buộc tóc màu đen, phía trên mặc áo sơ mi trắng, phối với một cái quần denim ở dưới mà thôi. Bộ trang phục này quá đơn giản so với gương mặt giống như được thượng đế đặt biệt ưu ái của cô.
"Thời gian không còn kịp rồi." Trong trường quay có người cầm lấy điện thoại di động, tay chỉ chỉ ra cửa:
"Đạo diễn Triệu và anh Hưng đang bàn kịch bản, sau đó lúc 11 giờ 15 phút có cảnh quay cần phải quay. Bây giờ quay xong còn có thể cầm lấy cho đạo diễn Triệu xem qua, nếu như muốn thay đổi tạo hình, thì sẽ bị chậm trễ thời gian.”
Vị anh Tào kia cũng có chút bất lực, chỉ đành thở dài một hơi, ý bảo Giang Sắt ngồi xuống.
Nhân viên công tác cẩn thận từng li từng tí đưa tay mở nắp đàn ra, Giang Sắt đặt tay lên đàn, chậm rãi hít một hơi.
Cô cũng có hai cây đàn dương cầm của Steinway, một ở Hồng Kông nhà họ Phùng, một ở Đế Đô. Từ khi trọng sinh đến nay, cô đã không còn chạm vào đàn nữa.
Chỉ là từ sáu tuổi cô đã bắt đầu luyện tập, cho dù là có một khoảng thời gian không đụng vào đàn, nhưng sau khi thử âm đơn giản, đã nhanh chóng tìm lại được cảm giác.
"Chuẩn bị."
Anh Tào hô một tiếng, có người cầm điện thoại di động đứng ở phía sau Giang Sắt.
Tình cảnh như vậy thực sự vô cùng xấu hổ, cô không thay trang phục, thậm chí lớp trang điểm được hóa trang trong đoàn làm phim "Biến giả thành thật" trên mặt trước đó cũng không được tẩy trang sạch sẽ, hiển nhiên có chút không hợp với cây đàn dương cầm trang nhã này.
Phía sau đều là người xa lạ, cầm điện thoại di động quay chụp sau lưng cô, xung quanh trường quay có không ít người dựa vào vách tường nhìn cô, tạo thành áp lực tâm lý nhất định.
Nhân vật này Giang Sắt nhất định muốn bắt vào trong tay. Cô lấy lại bình tĩnh, tay trái trước tiên rơi lên trên đàn, chơi một nốt nhạc, lập tức tay phải lướt lên phím đàn.
Bàn tay cô dường như trao cho cây dương cầm một ma lực, nốt nhạc êm tai nhảy nhót dưới đầu ngón tay cô, từng nốt nhạc vang lên rồi lại cực nhanh xẹt qua.
Nhân viên làm việc trên trường quay vốn muốn chú ý cô cẩn thận một chút, để tránh làm hỏng cây đàn dương cầm, nhưng còn chưa kịp nói, Giang Sắt đã bắt đầu đánh đàn.
Những người đến thử vai trước đây, đối với cây đàn dương cầm bề ngoài tao nhã mỹ lệ này, ít nhiều sẽ có chút cẩn thận, bó tay bó chân, nhưng cô thì không.
Vẻ mặt của cô khi thử âm vô cùng tự nhiên, động tác cũng không trúc trắc.
Giang Sắt chọn bài "Star Sky" [1], giai điệu lãng mạn tuyệt vời vang lên trên trường quay yên tĩnh. Anh Tào đang chuẩn bị nói chuyện cũng ngây ngẩn cả người.
[1] Star Sky (Bầu trời đầy sao) của nghệ sĩ dương cầm Richard Clayderman
Ánh mặt trời vừa vặn chiếu lên người Giang Sắt đang ngồi trước cây đàn dương cầm, hai tay cô nhẹ nhàng nhảy múa trên phím đàn, đàn ra nốt nhạc động lòng người.
Bóng lưng thiếu nữ có chút ngây ngô, tóc được buộc thành một túm ở sau lưng khiến cho mọi người có thể nhìn thấy cổ dài ưu nhã.
Cô đưa lưng về phía mọi người, đàn mười phần chuyên chú, mỗi một động tác tựa như được danh gia chỉ đạo qua.
Lúc này anh Tào đã hoảng hốt quên mất mình vẫn còn đang ở trong trường quay, nốt nhạc đẹp như nước chảy mây trôi chậm rãi thấm vào tai anh ta.
Trong đầu anh ta chỉ truyền tới một ý niệm, cảm giác bóng lưng Triệu Nhượng muốn tìm, hẳn là như vậy.
Khi đàn đến hợp âm, thì Giang Sắt dừng lại.
Đoạn này đòi hỏi cao về lực cổ tay, mà cô đã không luyện tập được một thời gian dài. Cổ tay của nguyên thân Giang Sắt không đủ lực, muốn đánh một bản nhạc đầy đủ sẽ có chút khó khăn, vì vậy cô dĩ nhiên sẽ không đàn nữa.
Huống chi đoàn làm phim "Bức thư tình thứ chín mươi chín" chỉ yêu cầu để cô thử một đoạn, quay lại bóng lưng để cho đạo diễn Triệu Nhượng xem cô có thích hợp hay không mà thôi, cũng không phải mời cô đến diễn tấu âm nhạc.