Người phụ nữ vừa nói như vậy, đã chứng minh trên thực tế thù lao vẫn còn có thể đàm phán được.
Thù lao của nhân vật này lớn hơn nhiều so với tiếp viên hàng không do Giang Sắt thủ vai trong "Biến giả thành thật", điều đó đã nói lên tầm quan trọng của vai diễn mà Giang Sắt đảm nhận trong "Bức thư tình thứ chín mươi chín", đóng một phần quan trọng trong phim.
Rất có thể điều mà đoàn làm phim yêu cầu cô làm, không chỉ dừng ở chuyện quay một đoạn bóng lưng đánh đàn mà thôi.
Theo Lý Nghi, thư ký trường quay trong đoàn làm phim "Biến giả thành thật", người đã giới thiệu Giang Sắt đi thử vai nhân vật này, thì vốn ban đầu cũng có một số công ty quản lý lớn trong giới đã cho các ngôi sao hạng ba dưới trướng đến để thử vai diễn này, nhưng đều không được Triệu Nhượng nhìn trúng.
Cũng có thể nói, đoàn làm phim "Bức thư tình thứ chín mươi chín" ban đầu đã xác định nhân vật này tương đương với các ngôi sao hạng ba.
Giang Sắt cũng không biết giá trị của ngôi sao hạng ba là bao nhiêu, nhưng cô cân nhắc một lát, cũng không đề cập đến yêu cầu tăng thù lao phim:
"Đoàn làm phim ngoại trừ yêu cầu tôi quay phim theo cốt truyện mà đạo diễn Triệu đã nói, còn có cái gì cần tôi phối hợp không?"
Người phụ nữ nghe hiểu hàm ý khác trong lời nói của cô, thì thở dài một tiếng:
"Giang tiểu thư, cô thật sự rất thông minh." Cô ấy đóng hợp đồng lại và đẩy sang một bên:
"Lần này đạo diễn Triệu chỉ định cô vào vai "thiếu nữ đánh đàn" trong phim. Không giấu gì cô, vai diễn này rất quan trọng, là "nữ thần" đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên của Lý Thanh Dương trong phim do Thôi Hưng thủ vai, cho nên sau khi đóng máy, sẽ đến thời gian tuyên truyền." Cô ấy cầm bút vẽ chữ "bốn" lên bàn trà: "Trong thời gian tuyên truyền của bộ phim, cô phải phối hợp tuyên truyền với chúng tôi, lúc đó thù lao sẽ được tăng lên tương ứng.”
Nói đến đây, người phụ nữ quay đầu nhìn Giang Sắt một cái, cười nói:
"Trên thực tế, lúc tuyên truyền, đạo diễn Triệu mang theo cô, thì đều có lợi cho đôi bên."
Phim có thể dùng mỹ mạo của Giang Sắt để làm mánh lới quảng cáo, mà Giang Sắt có thể đi theo bên cạnh Triệu Nhượng đi tuyên truyền khắp nơi, điều đó cũng sẽ giúp cho mức độ nổi tiếng của cô gia tăng đáng kể.
Ngoài ra, cùng đi tuyên truyền với đoàn làm phim còn có ngôi sao hàng đầu Thôi Hưng và Diệp Như Nhân đóng vai nữ chính, cũng có lợi cho Giang Sắt trong việc kết giao quan hệ, những chỗ tốt này không cần nói cũng biết.
"Chỗ tốt" mà cô ấy nói cũng không hấp dẫn Giang Sắt, nhưng phần thù lao tăng thêm, một vạn thù lao sau thuế lại thực sự hấp dẫn.
Hiện giờ Giang Sắt có rất nhiều chỗ cần chi tiền, thù lao được tăng thêm có thể giải quyết tình trạng quẫn bách trước mắt của cô.
Giang Sắt cũng không tỏ vẻ bất mãn với con số này nữa, người phụ nữ đã nâng lên bốn vạn, chứng minh đây hẳn là thù lao cao nhất mà đoàn làm phim có thể dành cho một người mới.
Suy nghĩ một chút, Giang Sắt mở miệng hỏi:
"Không biết hậu kỳ tuyên truyền của phim là vào lúc nào?" Cô cười cười: "Tôi vẫn còn là sinh viên, nếu rơi vào ngày nghỉ thì cũng may, nhưng nếu vào thời gian đi học, thì có thể không rút ra được thời gian.”
Cô không đòi hỏi mà chấp nhận số tiền thù lao này, đã làm cho ấn tượng về cô của người phụ nữ này tốt lên hơn rất nhiều. Cô ấy lập tức thay đổi ngữ khí nói chuyện:
"Bộ phim đã quay được gần hai tháng, cảnh quay của cô sẽ được định ra trong mấy ngày tới. Sau khi quay xong thì cũng không còn nhiều nữa, sau khi sản xuất hậu kỳ kỹ lưỡng, thì ước chừng thời gian tuyên truyền sẽ là vào tháng Giêng, đến lúc đó cô dành ra vài ngày rảnh rỗi là được.”
Người phụ nữ nói xong lời này, có lẽ là vì Giang Sắt không có tham lam vô độ đòi hỏi thù lao, nên cô ấy cũng chủ động lui một bước:
"Về mặt thời gian tôi cũng biết có thể sẽ có xung đột với thời gian của cô, vậy thì thế này, nếu như thời gian tuyên truyền không phải vào cuối tuần, dưới điều kiện tiên quyết là có nội dung tuyên truyền quan trọng, thì cô cố gắng xin nghỉ một lần, có vấn đề gì không?”
Yêu cầu này cũng không hà khắc, Giang Sắt khẽ gật đầu.
Hai bên đạt được nhận thức chung, người phụ nữ cầm hợp đồng, sau khi trở lại bàn làm việc, gọi điện thoại, yêu cầu soạn thêm hai bản hợp đồng nữa, rồi mới nói chuyện phiếm với Giang Sắt:
"Đại học Điện ảnh và Truyền hình rất nghiêm khắc với việc sinh viên tiếp nhận diễn xuất, nửa năm sau cô sẽ bắt đầu học năm nhất phải không?"
Điều kiện tuyển sinh của Đại học Điện ảnh và Truyền hình Đế Đô rất khắc nghiệt, nhưng điều kiện ngoại hình của Giang Sắt rất tốt. Hơn nữa, theo như nhân viên làm việc trong trường quay ngày hôm qua nói, thì cô còn đánh một bản nhạc, điều đó chứng tỏ cô có tài năng. Có thể được Triệu Nhượng soi mói liếc mắt một cái đã nhìn trúng, thì việc thi đỗ Đại học Điện ảnh và Truyền hình cũng không phải là việc gì khó.
Muốn vào giới diễn xuất, hầu như đều vào học Đại học Điện ảnh và Truyền hình, ngoại trừ học diễn xuất ra, còn là cân nhắc đến mạng lưới quan hệ khi vào nghề trong tương lai.
Nhưng ngoài dự liệu của người phụ nữ, Giang Sắt lắc đầu:
"Tôi không thi Đại học Điện ảnh và Truyền hình."
"Không vào Đại học Điện ảnh và Truyền hình?" Người phụ nữ có chút giật mình nhìn cô một cái: "Điều kiện của cô không tệ. Tôi còn nghe nói cô còn đóng một vai trong phim của đạo diễn Cố, nếu thi vào Đại học Điện ảnh và Truyền hình, tương lai ký hợp đồng với công ty quản lý, con đường sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”
Giang Sắt trầm mặc một hồi, sau khi trọng sinh đã làm đảo lộn quan điểm và nhận thức của cô đối với nhiều chuyện, tương lai có lẽ cô vẫn chỉ là Giang Sắt, muốn tiến vào ngành nào, thực tế trong lòng cô lúc này còn chưa quyết định.
Nhân viên ở bên ngoài gửi bản hợp đồng đã in lại, bổ sung thêm nội dung công việc mà hai người đã thỏa thuận trước đó.
Sau khi Giang Sắt xác nhận số thẻ ngân hàng không có sai sót, thì hai bên mới lần lượt ký tên.
Sau khi ký hợp đồng, ba mươi phần trăm thù lao của "Bức thư tình thứ chín mươi chín" đã được chuyển đến thẻ ngân hàng của Giang Sắt vào hai ngày sau đó.
Khi nhận được tin nhắn, nhìn thấy số dư trong thẻ ngân hàng đột nhiên biến thành một vạn năm nghìn, học phí năm nhất cuối cùng cũng gom đủ, hơn nữa còn có phần thù lao chưa nhận của hai đoàn làm phim. Cuối cùng, Giang Sắt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian quay phim được ấn định vào cuối tháng bảy, địa điểm quay nằm trong trung tâm thương mại Thế Giới Mới ở Thượng Hoàn Đế Đô.
Đoàn làm phim đã liên lạc trước với người phụ trách cửa hàng Steinway Musical Instruments, đến lúc đó sẽ lấy cảnh ở bên trong cửa hàng.
Trung tâm mua sắm Thế Giới Mới nằm ở con phố mua sắm phồn hoa nhất Thượng Hoàn Đế Đô. Trung tâm rất lớn, trải dài từ khu tây Thượng Hoàn nối liền đến quảng trường phía nam, tầng một là các cửa hàng hàng hiệu cao cấp.
Lúc Giang Sắt tới vẫn còn sớm, một số cửa hàng hàng hiệu ở tầng một vẫn chưa mở cửa. Cô cách một lớp kính thủy tinh nhìn túi xách, đồ trang sức bày bán bên trong. Lúc còn là Phùng Nam, khi chị em họ từ Hồng Kông đến chơi Đế Đô, nhất định sẽ hẹn cô đi dạo chung quanh.
Cô sờ sờ điện thoại di động cũ kỹ trong túi mình, số tiền còn lại bên trong còn chưa đủ để mua một cái ví ở đây.
Giang Sắt hoảng hốt cảm thấy, nếu như trước kia cuộc sống nghe theo lời an bài của trưởng bối trong nhà không bằng heo chó, vậy thì cuộc sống của cô hiện tại ở nhà họ Đỗ gia đích thực là y như heo chó rồi.
Sau khi nhận được điện thoại của cô, nhân viên công tác của đoàn làm phim "Bức thư tình số chín mươi chín" đã ra đón cô từ lối đi dành cho nhân viên của trung tâm mua sắm, hiển nhiên có chút kinh ngạc khi Giang Sắt đến sớm như vậy.
Đoàn làm phim đang dựng bối cảnh ở trong cửa hàng nhạc cụ. Giang Sắt liếc mắt một cái, đạo diễn Triệu Nhượng và diễn viên chính Thôi Hưng đều chưa tới, chỉ có đạo diễn điều hành đang chỉ đạo công tác ở trường quay. Thấy Giang Sắt đến đây sớm như vậy, đạo diễn điều hành ngẩn người, lập tức vẫy tay ra hiệu cho cô đi tới.
"Ngày đó đạo diễn Triệu đã nhìn cô đánh qua một khúc, chắc hẳn cô đã học qua đàn piano, cho nên đã đặc biệt mượn cây dương cầm nhà bọn họ." Đạo diễn họ Trịnh, có mái tóc dài nghệ sĩ, dáng người cao lớn, mặc áo sơ mi kẻ sọc.
Hiển nhiên anh ta đánh giá rất cao hành động đến trường quay sớm của Giang Sắt, cho nên khi nói chuyện không hề che giấu ánh mắt hài lòng:
"Cây đàn dương cầm kia là bảng hiệu của cửa hàng Steinway Musical Instruments Đế Đô, hoàn toàn được chế tác thủ công và vận chuyển từ Đức đến, mười phần trân quý. Nếu không phải đạo diễn Triệu đích thân mượn, cộng với lên phim điện ảnh cũng có lợi đối với nhãn hiệu của họ, thì cho dù người phụ trách Thụy Hòa đích thân gọi điện thoại đến cửa hàng cũng không mượn được, cho nên lát nữa cô cẩn thận một chút.”