Tân Di cúi đầu nhìn, lưỡi dao đang đặt ngay cổ.
Nàng nhướng mày, nguy hiểm nheo mắt, "Quận quân muốn qua sông đoạn cầu ư? Biểu ngoại sanh của người, còn chưa bình phục, bây giờ giết người không phải là hơi sớm sao?"
Hừ! Cao Miểu hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi khai thật đi, ngươi rốt cuộc là ai?"
Tân Di lưng dựa vào tường đá, lạnh lùng nhìn Cao Miểu, "Lời của quận quân, ta nghe không hiểu."
Cao Miểu cao hơn Tân Di nửa cái đầu, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, lộ ra hàm răng trắng, vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng giọng điệu kiêu ngạo cứng rắn như khối băng, tư thái đầy vẻ bề trên.
"Ta đã hỏi thăm qua, ngươi vốn là một tiểu nương tử ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết ham ăn biếng làm, theo đuổi Trương Tuần vô cớ gây rối, không có chút bản lĩnh nào. Loại người như ngươi, sao bỗng nhiên có y thuật cao siêu? Thậm chí còn cao minh hơn Thôi lang trung?"
Tân Di cười hỏi lại: “Quận quân cho rằng thế nào?”
Cao Miểu hùng hổ dọa người: “Ngươi có phải là thủy quỷ sông Biện hay không?”
Tân Di nhìn vẻ đề phòng cầm dao của nàng ta, không khỏi có chút buồn cười.
"Nếu ta là thủy quỷ, sao phải hao tâm tổn sức đi cứu Thiết Đản?"
"Nếu ngươi không cứu hắn, ngươi sẽ chết chắc."
"Thủy quỷ sao lại sợ chết?"
"Thủy quỷ không phải là quỷ." Cao Miểu do dự một chút, nhìn nàng chằm chằm, nói: "Chúng ta nghi ngờ, vụ án thủy quỷ sông Biện là do con người làm, chỉ là chưa tìm được kẻ chủ mưu..."
Nói cách khác, "Thủy quỷ sông Biện" đã trở thành một biệt danh mang tính ám ảnh.
Có thể là con người, có thể là quỷ, hoặc là tổ chức giết người.
Không chỉ dân chúng sợ hãi, triều đình cũng coi đó là tâm phúc đại hoạn.
Đây cũng là lời giải thích duy nhất mà Cao Miểu có thể nghĩ ra.
"Nếu ngươi không phải là thủy quỷ, những chuyện xảy ra với ngươi sẽ khó có thể thuyết phục được người khác."
Có lý đấy. Tân Di nhướng đuôi lông mày, mỉm cười nửa miệng, "Vậy quận quân định xử trí ta thế nào?"
Cao Miểu thoáng ngẩn ra.
Nàng ta chỉ nghi ngờ nên mới theo dõi để điều tra, nhưng rốt cuộc phải làm gì, nàng ta cũng chưa suy nghĩ kỹ. Nghe Tân Di hỏi, rồi nhìn vẻ lười biếng không mấy quan tâm của nàng, Cao Miểu nảy ra một ý.
"Vậy thì đưa ngươi đến phủ Khai Phong để vấn tội... Á!"
Một tiếng thét đau đớn bén nhọn, chủy thủ trong tay Cao Miểu vạch một đường chói tai trên vách đá –
Tia sáng lóe lên từ viên đá quý va chạm, Tân Di nắm lấy cánh tay của nàng ta, vặn ngược lại và đoạt lấy thanh chủy thủ, sau đó ấn nàng ta xuống vách đã trên bờ mương.
“Quận quân hãy nhìn kỹ lại, ta là quỷ nước ư?"
Chủy thủ sắc bén di chuyển chậm rãi trên cổ Cao Miểu.
Một tiếng thét đau đớn bén nhọn, chủy thủ trong tay Cao Miểu vạch một đường chói tai trên vách đá –
Tia sáng lóe lên từ viên đá quý va chạm, Tân Di nắm lấy cánh tay của nàng ta, vặn ngược lại và đoạt lấy thanh chủy thủ, sau đó ấn nàng ta xuống vách đã trên bờ mương.
“Quận quân hãy nhìn kỹ lại, ta là quỷ nước ư?"
Chủy thủ sắc bén di chuyển chậm rãi trên cổ Cao Miểu.
Sắc mặt Cao Miểu đột ngột thay đổi, cố gắng vùng vẫy mấy lần, nhưng dù đã dùng hết sức lực, vẫn không thể cử động.
Nữ tử gầy gò này lại có sức mạnh phi thường như trai tráng, ghì chặt nàng ta xuống bờ đá.
Cao Miểu thở hổn hển, hai mắt mở to hơn chuông đồng, vừa tức giận vừa lo lắng, "Đừng làm bậy, ta cảnh cáo ngươi, ta là..."
"Ta biết, ngươi là quý nhân, quý nhân nhất đẳng." Tân Di từ từ thu thanh chủy thủ lại, khóe môi cong lên nở nụ cười rạng rỡ hơn.
"Đừng căng thẳng, ta không giết người. Đặc biệt không giết nhân vật quan trọng như ngươi, phá vỡ luật chơi…”
Nhân vật quan trọng?
Luật chơi?
Cao Miểu không hiểu, tức giận đến mức mặt mày tái nhợt.
"Vậy ngươi muốn làm gì?"
"Sống sót." Tân Di nhìn Cao Miểu với đôi mắt lấp lánh, không hề che giấu "hứng thú" của mình dành cho nàng ta, bình tĩnh cười nói: "Quận quân phượng thể quý giá, ta vốn không muốn dây dưa, là quận quân tự lao vào, vậy đừng trách ta vô tình..."
Phượng thể? Từ ngữ này khiến tim Cao Miểu thắt lại.
Ngay sau đó, sự chú ý của nàng ta lại bị thanh chủy thủ thu hút.
Chủy thủ lướt qua trước mặt nàng ta, khiến Cao Miểu toát mồ hôi lạnh gáy. Không ngờ, nữ nhân kia lại trực tiếp cắt đứt thắt lưng của nàng ta, lột bỏ lớp áo khinh giáp của nàng ta...
“Á!” Cao Miểu hét to.
Cao Miểu không thể ngờ được nàng lại làm ra loại chuyện phạm phải thuần phong như thế.
Đều là nữ nhân với nhau, nào có đạo lý nữ nhân đi khinh bạc nữ nhân cơ chứ?
Mắt Tần Di đầy mây mù u ám, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhợt nhạt.
"Quận quân đừng sợ, ta sẽ rất dịu dàng...”
Cao Miểu xưa nay kiêu căng ngạo mạn, nào đã chịu qua sự sỉ nhục bực này?
Thân mình nàng ta lạnh buốt, giống như con chim cút nhỏ bất lực, lưỡi chạm vào răng lách cách rung động.
"Ta sẽ không tha cho ngươi, ngươi mà không dừng tay, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn ..."
"Không đâu, ngươi mới là người không nỡ để ta chết."
Sự kinh hoàng trên khuôn mặt Cao Miểu không thể diễn tả bằng lời.
Nhìn nụ cười của Tần Di, nàng ta cảm thấy người nữ nhân này như một con ác quỷ.
Nàng ta nghĩ đến cái chết -
Tại khoảnh khắc đó, lại nghĩ đến đứa con của mình, không nỡ chết.
Rồi, khi hơi lạnh buốt từ chủy thủ lướt qua cổ, theo bản năng nhắm mắt lại…
Tần Di nhướng mày, xé toạc tiết y của nàng ta…
“Điên rồi! Ngươi là một ả điên!”
Dù sao cũng là tiểu thư khuê các, Cao Miểu không mắng được ra những lời nào khó nghe.
Tần Di cầm lấy tiết y, cười khì, che lại trung y và khinh giáp của nàng ta.
"Căng thẳng làm gì? Chỉ là để lại chút quà lưu niệm thôi."
Lời nói của Tần Di như một chậu nước lạnh, khiến Cao Miểu lập tức bình tĩnh lại.
Nàng ta cúi đầu nhìn xuống cổ áo hơi hé mở của mình, rồi lại nhìn sang Tần Di đang mỉm cười nhàn nhã.
"Ngươi, ngươi lấy y phục của ta làm gì?"
Tần Di nheo mắt hạnh, ánh mắt như có tia điện.
"Quận quân quên lời hứa ở Lữ gia rồi sao? Coi như là tiền khám bệnh vậy."
Lấy tiết y của người ta làm tiền khám bệnh?
Cao Miểu bồn chồn lo lắng, nhưng Tần Di lại có chút muốn bật cười.
Đây là sáng kiến của chính Trương tiểu nương tử, nàng cũng vừa linh hoạt nảy ra trong phút chốc.
"Dân đen nhỏ bé, sống sót đã khó khăn. Nếu quận quân muốn mạng của ta, ta sẽ treo chiếc tiết y thêu khuê danh của quận quân lên cửa Tuyên Đức. Ngươi đoán xem người đời sẽ nghĩ thế nào? Sẽ nói gì? Sắc mặt của Hữu Vệ đại tướng quân có phải sẽ rất phấn khích hay không..."
Cao Miểu biến sắc.
“Ngươi dám.”
“Ta dám.”
“Ngươi——”
Lời chửi rủa của Cao Miểu nghẹn lại nơi cổ họng, đột ngột hạ giọng.
“Làm sao ngươi biết trên đó có thêu tên ta?”
Tân Di không trả lời câu hỏi của nàng ta, tự lẩm bẩm: “Còn thanh chủy thủ này nữa - để tránh quận quân vô tình tự làm mình bị thương, ta sẽ giữ hộ ngài vài ngày.”
Cao Miểu tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp méo mó, "Đồ vô sỉ, ngươi còn muốn thanh chủy thủ để làm gì?"
“Làm tín vật đính ước của chúng ta chứ sao?” Tân Di cười tự tại, nụ cười đó trong mắt Cao Miểu trở nên gian xảo, tàn nhẫn và bẩn thỉu.
“Có thanh chủy thủ làm vật đính ước, sau này khi ta khoe khoang với người khác về mối quan hệ thân thiết của ta với quận quân Kinh Triệu, bọn họ mới tin chứ.”
“Ngươi vô sỉ!”
Thanh chủy thủ này được gia đình chồng tặng cho Cao Miểu khi thành hôn, trên đó khắc chữ "Thao Thao", là nhũ danh của nàng ta, trên đời chỉ có một thanh này.
Tất cả tiểu y bên người của Cao Miểu đều thêu cùng một nét chữ, đây là sở thích đặc biệt của phu quân nàng ta. Chuyện này không ai biết, nàng ta không hiểu con hề nhà nông này nghe được tin từ đâu...
Thủy quỷ ư?
Cao Miểu vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, nhưng cố kìm nước mắt, nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn nàng.
"Giết ta đi."
Tân Di lườm nàng ta một cái.
"Chết tốt hơn sống nhục."
"Giết ta!" Cao Miểu gầm lên vùng vẫy, nhưng lực bất tòng tâm.
Nàng ta tưởng mình phải hét vỡ cổ, nhưng thực ra giọng nói nhỏ như muỗi...
"Thà chết còn hơn chịu nhục? Quận quân thật có khí tiết."
Tân Di cười và cắm thanh chủy thủ trở lại vỏ đao của Cao Miểu, cười một cách ung dung.
"Chủy thủ trả lại cho ngươi. Nhớ nhé, miễn là ngươi không động đến ta, chuyện ngày hôm nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra."
Nói xong, nàng nhét chiếc áo lót vào lòng, xoay người, vẫy tay.
"Tạm biệt quận quân."
Sự thay đổi này diễn ra quá nhanh chóng và đột ngột.
Cảm giác lạnh lẽo trên cổ Cao Miểu vẫn chưa tan đi, mãi sau một lúc lâu nàng ta mới nhận ra ngực mình trống rỗng, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, ngây người ra một lúc mới bắt đầu mắng chửi.
"Vô sỉ."
"Quá vô sỉ!"
*
Trương gia.
Linh đường sau khi bị Lữ gia đập phá, dĩ nhiên đã được sắp xếp lại.
Hôm nay là thất đầu của Trương Tuần, trong nhà có không ít làng xóm và họ hàng, dưới mái hiên bày đầy ghế dài, người ngồi, người đứng, mặc áo tang nói chuyện, cùng tiếng chiêng trống vang lên, huyên náo vô cùng.
Tân Di không thích bầu không khí này, tránh đám đông và trở về sân sau.
Sân sau yên tĩnh đến kỳ lạ, Tân Di nhạy cảm nhận ra một bầu không khí kỳ lạ.
Lại có ai nhân lúc nàng không có mặt mà lẻn vào làm chuyện xấu hay không?
Tân Di lo lắng cho những vị thuốc mình cất trong nhà, vội vã bước tới đẩy cửa tây sương phòng ra.
"Cạch!" Tân Di loáng thoáng thấy bóng đen trước mắt, một người từ bên hông lao tới, tay cầm gậy gộc đập mạnh vào đầu nàng -
Bang!