Ong!
Đầu của Tân Di đau đến mức gần như ngất xỉu, lập tức mềm người ra.
Đối phương dường như biết sức mạnh của nàng lớn, nên mới ra tay trước, giáng cho nàng một đòn vào đầu.
Sau đó ôm chặt lấy nàng, kéo vào trong.
Bang! Cửa phòng bị đá đóng sầm lại.
Trong tầm nhìn mơ hồ của Tân Di, có một dải lụa trắng từ xà ngang rũ xuống, lắc lư trước mắt, gã nam nhân ôm nàng vạm vỡ và cao lớn, từ phía sau bịt lấy miệng nàng, đẩy và treo cổ nàng vào dải lụa trắng đã được thắt nút chết...
Nàng đầu choáng mắt hoa, đau đớn tột cùng, hai tay bị bắt chéo sau lưng không thể cử động, không thể kêu lên, chỉ có thể thụ động đi chịu chết...
Trong tích tắc, vô số ý nghĩ vòng vo lóe lên trong đầu Tân Di.
Có người muốn siết chết nàng, dàn dựng hiện trường tự sát?
Ban ngày ban mặt, ai lại nôn nóng muốn giết nàng đến vậy?
Nếu hôm nay nàng bị treo cổ ở đây, liệu có giống như nhảy sông vào ngày hôm đó không?"
Cảm giác chết vì nghẹt thở do bị treo cổ lên trên lụa trắng không chỉ khó chịu, mà sau khi chết thì còn trở nên rất khó nhìn.
Không! Tân Di không dám nghĩ nhiều về cảnh tượng đó nữa, dồn hết sức lực đá và đạp vào cánh cửa, cố gắng tạo ra tiếng động.
Thế nhưng, giờ khắc này sân sau của Trương gia không có ai...
Đối phương hiện cũng đang thở dốc hổn hển.
Hai cánh tay của nàng bị kéo căng về phía sau, gần như trật khớp.
“Đi chết đi!”
Cổ bị treo trên dải lụa trắng, Tân Di khắp người run rẩy, hai mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra.
Ngay lúc nam nhân chuẩn bị buông tay, nàng quyết đoán đá mạnh chân về phía sau.
Đó là đòn nàng học được từ con lừa, đá hậu.
"Á!" Nam nhân bị đá trúng vào hạ bộ, đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết, ngồi xổm xuống.
“Tiện nhân! Còn sợ chết chưa đủ nhanh à?”
Đây là một giọng nam tục tằng mà xa lạ.
Tân Di không thể phản ứng, nàng không muốn chết một cách nghẹn khuất như vậy, liền vươn tay ra cố gắng bắt lấy dải lụa trắng. Tuy nhiên, trong tình trạng cổ bị siết và chân không chạm đất, cho dù sức mạnh của nàng trội hơn người bình thường, lúc này cũng rất khó tự mình thoát ra.
Dưới tình thế cấp bách, Tân Di duỗi chân đá mạnh vào chiếc tủ ở góc cửa.
Trên đó có để dầu hỏa và que lửa...
Que lửa dùng trong nhà nông tương đối thô sơ, dùng giấy nhún cuốn bông gòn, sau đó cho thêm lưu huỳnh, diêm tiêu, nhét vào ống trúc, luôn giữ trạng thái nửa cháy, chỉ cần lắc là sẽ sinh ra lửa.
Gặp dầu hỏa, oanh một tiếng, lập tức bùng cháy hừng hực...
Dầu hỏa là Tân Di để ở cạnh cửa, để tiện cho việc ra vào ban đêm, không ngờ vào lúc này lại có thể dùng đến.
Dầu hỏa chảy tràn trên đất, gặp lửa bốc cháy rất nhanh.
Khói mù cuồn cuộn len lỏi qua khe hở của cửa gỗ và mái ngói, tỏa ra ngoài...
......
Trên quan đạo bên bờ sông Biện, Phó Cửu Quỳ cùng tùy tùng thong thả tiến đến.
Người đầu tiên phát hiện ra khói lửa là Đoạn Tùy đang cưỡi ngựa đi trước: "Gia, có vẻ như Trương gia bị hỏa hoạn thì phải?"
Tôn Hoài kêu lên: "Nhìn giống như sương phòng ở phía sau nhà."
Phó Cửu Quỳ không nói gì, nhìn làn khói đen cuồn cuộn bốc lên không trung, mi tâm hơi nhíu lại.
Trình Thương liếc nhìn hắn một cái: "Có vẻ như đó là nơi ở của Trương tiểu nương tử và ba đứa trẻ..."
Lời còn chưa dứt, một cơn gió mạnh thổi qua bên cạnh, Trình Thương không kịp phản ứng đã bị ngựa của chủ tử nhà mình dọa cho hoảng sợ.
"Giá!"
Phía sau nhà Trương gia nằm bên kia quan đạo, Phó Cửu Quỳ kẹp mạnh vào bụng ngựa, trong chớp mắt đã phi đến bên cạnh bức tường.
Con ngựa hí lên một tiếng dài, Phó Cửu Quỳ vứt dây cương, điểm nhẹ mũi chân lên lưng ngựa, người liền bay lên không trung, nhảy qua tường lên mái ngói...
*
Khói lửa xộc thẳng vào mặt, khiến Tân Di không thể mở mắt nổi.
Tặc nhân lúc mới bắt đầu cháy nhà còn cố gắng dập lửa cứu chữa, nhưng thấy thế lửa theo dầu hỏa càng bùng cháy dữ dội hơn nên đành bỏ ý định, quay lại kéo Tân Di xuống dưới.
Cổ Tân Di vẫn còn bị treo trên dải lụa trắng.
Trong lúc giằng co với tặc nhân, nàng dần dần kiệt sức...
Cảm giác ngạt thở cắn nuốt lấy ý thức của nàng...
Nàng sắp chết rồi.
Chết một cách nghẹn khuất như vậy, còn pháo hôi hơn cả pháo hôi...
Âm thanh lật ngói vang lên, láng máng mà nhàn nhạt. Tân Di không nghe thấy được.
Một bóng người đột nhiên từ trên cao rơi xuống, vạt áo tung bay như chim đại bàng dang rộng cánh, chân vừa chạm đất, vừa tóm lấy gáy tặc nhân, lôi kéo một phen, rồi đá một cú thật mạnh ra xa.
Bịch một tiếng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Tiếp theo, hắn ta liền ngất xỉu ở góc tường.
Tân Di ý thức rã rời hỗn loạn, cả người như chìm xuống đáy nước, sự đau đớn ngạt thở cận kề cái chết, khiến nàng căn bản không kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong làn khói đặc, một bóng người tiến về phía nàng.
Dường như do dự một lúc, hắn ôm lấy đôi chân nàng, nhấc bổng lên.
"Xuống đây."
Mắt Tân Di bị hung cay xè, không nhìn rõ gì cả, chỉ có bản năng thúc đẩy nàng.
Chính là, giãy giụa lung tung cũng chẳng ích gì.
Hai tay của nàng đã cố gắng vồ lấy lụa trắng nhiều lần, nhưng đều không thành công...
Tay nàng đã không còn sức lực.
"Cứu... ta..."
Khói ngày càng dày đặc, Phó Cửu Quỳ lấy tay áo che miệng, rút dao bên hông, nhanh như chớp cắt đứt dải lụa trắng.
Thân hình Tân Di lập tức rơi xuống.
Không ý thức, không lý trí, nàng theo bản năng ôm chặt lấy phao cứu sinh trước mắt này, bám vào người hắn như một con khỉ, vùi mũi vào hõm cổ hắn, dường như đang tìm kiếm không khí trong lành...
"Vô sỉ!"
Phó Cửu Quỳ vì cắt dải lụa trắng, vốn chỉ dùng một tay ôm nàng, Tân Di lại nặng nề đè lên, hắn thấp giọng chửi một tiếng, thân hình lùi lại phía sau hai bước, không ngoài dự đoán, bị Tân Di đè ngã xuống đất...
...
"Hỏa hoạn rồi, hỏa hoạn rồi!"
"Nhanh lên! Cứu hỏa!"
"Sân sau, sân sau Trương gia bốc cháy rồi."
Tiếng hô hoán xé trời như nước đổ vào chảo dầu, lập tức tạo ra một chấn động dữ dội.
Mọi người như ong vỡ tổ ùa vào phía sân sau.
Người đi đầu tiên chính là Lưu thị.
Khói mù bốc ra từ sương phòng phía tây, nhưng thời điểm mọi người xông vào, bọn họ phát hiện cửa phòng đã bị khóa từ bên trong.
Lưu thị hai mắt sáng rực, lớn tiếng gào thét.
"Nhanh lên, tới đây vài người, phá cửa ra!"
Nghe vậy, mấy nam nhân trai tráng liền đặt thùng nước xuống và xông lên.
Bang! Cánh cửa mỏng manh bị đẩy bật mở từ bên trong.
Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến người ta vừa kinh ngạc, vừa hoang mang, lại vừa có chút ướt át.
Xung quanh đều im ắng.
Tiểu nương tử và nam nhân cao lớn "ôm ấp" nhau một chỗ, ngã lăn ra đất, nàng nằm đè lên người nam nhân, như một con yêu tinh hút tủy, bám chặt vào hắn, cơ thể gầy yếu của nàng áp sát vào hắn, như thể vốn đã sinh trưởng từ trên thân thể nam nhân...
Máu từ đầu nàng chảy xuống, nhuộm đỏ chiếc áo của nam nhân.
Mái tóc nàng đầy bụi bẩn, đang dây dưa cùng tóc của hắn, lộn xộn giao nhau....
Hai người kia trông qua rất chật vật.
Ban ngày ban mặt, sao dám?
Sao bọn họ dám?
Lưu thị hét lên chói tai, như một con gà mái già bị giẫm lên chân, âm thanh chói tai và thô tục.
"Ái chà, đưa hán tử về nhà thật rồi, nữ nhân dâm đãng không biết liêm sỉ, ngươi định làm mất hết mặt mũi của Tam lang nhà chúng ta hay sao..."
Mọi người đều nói chuyện xấu nhà không nên phơi bày ra ngoài, nhưng Lưu thị lại như sợ người ta không biết, nghiêng người vẫy khăn gào to, tông thân làng xóm cùng kéo tới, nhìn bộ dáng của tiểu nương tử Trương gia, ai cũng thấy xấu hổ, líu lưỡi không nói nên lời, cười nhạo chế giễu.
Những người đang dập lửa thì tiếp tục dập lửa.
Lưu thị quạt bay khói mù, che mũi đứng dưới mái hiên.
"Tam thúc công, Trương gia bây giờ kể ra chỉ có thúc công là có bối phận cao nhất. Khụ khụ... Thúc công hãy tới nói một câu công bằng xem, nữ nhân lăng loàn này nên xử lý thế nào?"
Thời đại này, luật pháp triều đình và gia pháp từ đường cùng tồn tại, chuyện gia tộc hơn phân nữa đều do trưởng bối trong tộc thương nghị quyết định, đặc biệt là những chuyện vi phạm luân thường đạo lý như nữ nhân lén lút ngoại tình, hoàn toàn có thể tự định tội mà không cần thông qua nha môn.
Nhóm tông thân cùng vào cuộc, thuận theo gật đầu lia lịa, tiếng "ném xuống sông", "đóng cửa từ đường" ở bên tai vang lên không dứt. Thậm chí có kẻ còn gào thét, "Trực tiếp loạn côn đánh chết ả ta!"
Đầu óc Tân Di sung huyết choáng váng.
Vừa mới bị ai đó đánh một gậy còn chưa tốt lên, lại bị vị hiệp sĩ từ trên trời giáng xuống trực tiếp kéo ngã xuống đất, đổi lại là ai mà không ngất đi chứ?
Đáng tiếc, nàng ngất đi rồi lại tỉnh dậy.
Nàng nghe rõ tiếng chửi bới cao vút của Lưu thị, cũng nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú giận dữ trước mặt, lại cảm nhận được sát khí lạnh lẽo toát ra từ hàm răng nghiến chặt vì tức giận của hắn.
Phó Cửu Cù?
Máu toàn thân Tân Di đều đông cứng lại.
"Sao ngài lại ở đây?"