Có mấy bách tính nghe được lắc đầu, cũng không tham dự, nhưng vẫn có mấy người nghe được vào trong tai. Trong lòng nghĩ cũng thấy có lý, nếu là bọn họ gặp chuyện như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ mưu hại.
Cũng trách Phế Thái tử và Hộ Quốc công sao lại nghĩ quẩn làm gì? An tâm chờ Hoàng Đế thoái vị chẳng phải tốt rồi sao?
...
Tiếng nghị luận bên ngoài rõ ràng truyền vào trong xe ngựa, bầu không khí trong xe nháy mắt như ngưng đọng lại.
Tống Cảnh Thần từ trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, lúc này cũng không mở mắt. Nếu không để ý hai nắm tay hắn nắm chặt ở hai bên, có lẽ người khác vẫn cho rằng hắn ta bình tĩnh như vẻ ngoài.
Bên trong tửu lầu Duyệt Lai gần đó, cửa sổ gian phòng trên lầu ba mở ra, một nam tử tuấn mỹ mặc y phục trắng khí vũ bất phàm đứng ở đó tự lúc nào. Nghe bách tính phía dưới nghị luận, tầm mắt hắn lại rơi vào trên chiếc xe ngựa xa hoa kia.
"Đa tạ Nhị công tử trợ giúp xá muội tránh được một kiếp." Một nam tử tướng mạo âm nhu bên cạnh chắp tay nói với hắn.
Bạch y công tử cười ôn hòa, mắt hoa đào hơi cong, như gió xuân ùa vào mặt. Lắc đầu nói: "Ta chỉ không đành lòng để giai nhân bị hãm thân trong tù đày mà thôi." Nói xong cầm chén trà bên cạnh nhấp một ngụm. Động tác ưu nhã đến cực điểm, cảnh tượng cực kỳ thích mắt.
Lúc này bách tính bên dưới lại đổi chủ đề.
"Đúng rồi. Các ngươi đã nghe nói chưa, ngày hôm qua trong kinh còn xảy ra một đại sự, chính là tặc nhân xông vào phủ của Thẩm Lang trung.
Thẩm phu nhân và Thẩm đại tiểu thư kia giữa ban ngày ban mặt bị người ta trùm bao tải đánh cho một trận ngay trong phủ nhà mình, không rõ là ai làm."
"Đây là đắc tội với người nào sao?"
"Ai mà biết được? Hôm qua cữu lão gia của ta được mời tới Thẩm phủ xem bệnh, ta cẩn thận tỉ mỉ, nghe nói một đại mỹ nhân đang yên đang lành Thẩm đại cô nương lại bị đánh thành đầu heo." Người nọ nói xong còn khoa trương khua tay múa chân hai cái.
"Ôi, tên tặc nhân kia ra tay ác như vậy. Không phải là bị phá tướng rồi chứ?" Có người hỏi.
"Vậy thì không biết..."
Mọi người chỉ coi như chuyện cười nghe một bên tai.
Trong xe ngựa, Thẩm Dịch Giai nghe được mà miệng hở ra một chút. Tống Cảnh Thần vẫn luôn an tĩnh đột nhiên mở mắt ra nhìn sang.
Thẩm Dịch Giai vội vàng thu lại ý cười, một giây sau liền biến thành nhu thuận, chột dạ cúi đầu, ngón tay không được tự nhiên mà quấy vạt áo.
Tống Cảnh Thần im lặng, thực ra ngay từ đầu hắn cũng không nghi ngờ người trước mắt.
Chỉ là nghe được chuyện của Thẩm phủ, vô thức liếc nhìn Thẩm Dịch Giai, vừa nhìn đã rõ mọi việc.
Khó trách hôm qua hồi phủ không thấy người này.
Xe ngựa dần dần đi qua hết thảy phố xá sầm uất rồi ra khỏi cửa thành.
Cặp song sinh hôm nay phải dậy sớm, bị xe ngựa lung la lung lay bắt đầu mệt rã rời. Hoan tỷ được Lý thị ôm vào trong ngực, Hạo ca tựa vào trên người Tống Cảnh Thần đầu gật gù như gà mổ thóc.
Thẩm Dịch Giai lo lắng Hạo Ca không cẩn thận đụng đến chân của Tống Cảnh Thần, liền ôm hắn qua.
Hạo ca mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thoáng qua, con mắt lập tức trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Nói lắp: "Đại... Đại tẩu... Nam... Nam nữ thụ thụ bất thân... Ta không ngủ nữa."
"Phù", Thẩm Dịch Giai bị chọc cười, sao đứa trẻ này có thể đùa như vậy, búng đầu hắn một cái, cười hì hì nói: "Ngươi mới bao lớn, đã biết nam nữ thụ thụ bất thân. Ta là đại tẩu của ngươi, không phải còn có câu nói trưởng tẩu như mẫu sao? Ngươi cũng chú ý với mẫu thân mình như vậy à?"
Hạo ca sững sờ, còn có câu nói này? Nhưng nghĩ lại cũng thấy rất có lý. Tuy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ lại nhất thời không lui xuống, ấp úng nói: "Vậy cảm ơn... Cảm ơn đại tẩu."
Có lẽ Hạo ca thật sự quá mệt mỏi, cộng thêm bị lý lẽ sai lệch của Thẩm Dịch Giai lôi kéo nên không còn cố kỵ, nói xong chỉ chốc lát sau hắn đã ngủ say.
Thẩm Dịch Giai thấy vậy mi mắt cong cong.