Đây không phải là lần đầu tiên Lý thị thấy Thẩm Dịch Giai ôm lấy Tống Cảnh Thần, dễ tiếp nhận hơn mọi người một chút, dắt hai đứa nhỏ theo sau nàng.
Tuy rằng trước đó đôi long phượng cũng đã từng gặp qua cảnh này, nhưng khi ấy nỗi sợ lấn át tất cả. Hiện tại thấy như vậy, hai mắt sáng lên, trong lòng đồng thời phát ra một ý nghĩ, đại tẩu thật là lợi hại.
Dù Tống Cảnh Thần có là thiếu niên già dặn thế nào, giờ phút này cũng bị động tác của Thẩm Dịch Giai làm cho ngây ngẩn cả người, mãi đến khi sắp đi ra cửa lớn mới phản ứng lại, lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Hắn đường đường là nam nhi bảy thước, cứ bị thê tử của mình ôm đi như vậy... Nói ra ai dám tin? Còn có cả thân thể nhỏ bé này của Thẩm Dịch Giai lấy đâu ra khí lực lớn như thế?
Trước cửa phủ có hai cỗ xe ngựa, đều là loại nhìn qua đặc biệt xa hoa. Hai chữ "có tiền" sáng loáng hiện ra. Ánh mắt Tống Cảnh Thần tối sầm lại, tạm thời ném hết sự xấu hổ mà Thẩm Dịch Giai mang đến ra sau đầu.
Chú ý tới thần sắc của hắn, Thẩm Dịch Giai há miệng muốn hỏi có chuyện gì Tống Cảnh Thần lắc đầu ngăn cản.
Lý công công theo ra ngoài nhìn thấy mấy người dừng chân trước hai cỗ xe ngựa mà không lên. Trong lòng âm thầm kêu khổ, bệ hạ ngài thật biết làm khó người khác mà.
Nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ vinh dự nói: "Bệ hạ nhân từ, cân nhắc đến Thế tử... A, không đúng. Hẳn là Tống công tử thân thể không tốt, lo lắng đường xa mệt mỏi nên đã chọn loại xe ngựa tốt nhất. Tấm lòng của bệ hạ, Tống công tử nên ghi nhớ trong lòng mới được."
Trên mặt Tống Cảnh Thần hiện lên một tia trào phúng, đáp: "Thảo dân không dám quên đại ân của bệ hạ." Nói xong ra hiệu cho Thẩm Dịch Giai ôm mình lên xe ngựa. Bị một cô nương ôm như vậy thực không dễ nhìn.
Ngồi xong mới quay đầu nói với Lý thị: "Mẹ, xe ngựa này đủ lớn, mọi người cùng lên đi."
Lý thị gật đầu, lần này Trung An Đế làm vậy khiến bà cảm thấy bất an, người một nhà vẫn nên ở chung sẽ an toàn hơn. Xe ngựa khá rộng, Tống Cảnh Thần dựa một nửa người và thêm mấy người nữa ngồi xuống cũng không thấy chật chội.
Dương thúc ngồi trên càng xe.
Lúc này mấy nha hoàn tôi tớ còn lại cũng tự mình vác túi quần áo đi ra. Cùng nhau quỳ xuống dập đầu ba cái với người trong xe ngựa.
Hôm qua sau khi Tống Cảnh Thần tỉnh lại không đến gặp những người này nữa, chỉ dặn dò Dương thúc đi sắp xếp. Bọn họ đều có người nhà của mình, không thể nào đi theo. Tống Cảnh Thần và Lý thị cũng không định dẫn họ theo.
Vén rèm xe lên nhìn thoáng qua cửa lớn Quốc Công Phủ, Lý thị không nhịn được đỏ hoe nơi hốc mắt, Hoan tỷ bật thốt lên: "Sau này chúng ta còn có thể trở về nơi này không?"
Hạo ca nhi là nam hài tử, ít nhiều cũng hiểu chuyện hơn Hoan tỷ nhi một chút. Nghe thấy lập tức nói tiếp: "Chỉ cần người một nhà chúng ta ở cùng nhau, đi đến nơi nào cũng giống nhau. Có trở về hay không thi có liên quan gì" Nói xong còn thận trọng nhìn về phía Lý thị.
Biết rõ nhi tử đang trấn an mình, Lý thị nặn ra một nụ cười: "Hạo ca của chúng ta nói rất đúng, chỉ cần người một nhà chúng ta ở chung một chỗ, nơi nào cũng là nhà."
Mấy người ngồi trên một chiếc xe ngựa, ngoài ra còn có mười lính canh ăn mặc như hộ vệ cưỡi ngựa theo phía sau.
Ngang qua phố xá sầm uất thì người đi đường quá nhiều, tốc độ rõ ràng chậm lại.
Nhìn thấy xe ngựa bày trận như thế đi qua, liền có không ít dân chúng tò mò nghỉ chân quan sát.
"Ài, đây là đại nhân vật nào xuất hành vậy." Có bách tính hỏi.
Một người cơ trí ngay bên cạnh lập tức cao giọng tiếp lời: "Chuyện này các ngươi cũng không biết sao, ngồi trong xe là chủ tử của phủ Hộ Quốc Công đấy, đây không phải chuyện mấy ngày trước à.
Cho dù Hộ Quốc Công phủ này liên kết với Phế Thái tử tạo phản, bệ hạ cũng vẫn bận tâm công lao ngày xưa lão Quốc Công vì Đại Hạ ta, đặc biệt phái người hộ tống bọn họ."
"Cũng không phải sao, vẫn là bệ hạ của chúng ta nhân từ. Nếu ai đó muốn mưu hại ta, còn muốn mưu đoạt gia sản của ta. Ta không giết cả nhà bọn họ đã là tốt lắm rồi."
"Đúng thế, bệ hạ của chúng ta thật nhân từ..." Mấy kẻ mồm năm miệng mười, trong lời nói không khỏi đều đang khen đương kim Trùng An Đế quả thật nhân từ.