Trùng An Đế cười lạnh một tiếng: "Dụ nhi quá mức thiện tâm, lại còn dám đến chỗ trẫm cầu tình thay cho nghịch tử kia. Mà thôi, nói thế nào cũng là nhi tử của trẫm, trẫm cũng không đến mức lấy mạng hắn.
Nếu đã là Phế Thái tử, tiếp tục ở lại Đông Cung thì không thích hợp. Ngày mai ngươi đi truyền đạo ý chỉ của trẫm, phong Phế Thái tử làm An Lạc Vương, đất phong Tầm Dương, ngày hôm sau khởi hành, không triệu không được vào kinh."
Lý công công vội đáp ứng, nhưng trong lòng lại chắc lưỡi hít hà.
Tầm Dương ở phía bắc, nơi đó nghèo khổ nhất, hơn nữa bên cạnh còn là vùng đất người Hung Nô tụ tập. Bách tính nơi đó quanh năm phải chịu nỗi khổ bị người Hung Nô đốt giết cướp bóc, đem một hoàng tử trước giờ sống trong nhung lụa đày đến đó, thật sự không phải đang để hắn ta đi chịu chết sao?
Tống Cảnh Thần đi về phía nam Lệ Châu, Phế Thái tử lại được sắp xếp ở Tầm Dương phía bắc, một bắc một nam, bệ hạ đây là vẫn đề phòng bọn họ như cũ.
Lúc này một nội thị ngoài cửa đi vào cắt ngang suy nghĩ của Lý công công, nội thị kia nói vài câu gì đó bên tai Lý công công rồi lui xuống.
Lý công công lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nói: "Bệ hạ, người của Trường Xuân cung vừa tới báo hôm nay Quý phi nương nương đích thân xuống bếp làm mấy món người thích ăn, mời người qua đó nếm thử! Người xem..."
Trùng An Đế không đáp, mãi cho đến khi phê xong đạo tấu chương cuối cùng mới đứng dậy nói: "Bãi giá Trường Xuân cung thôi!"
Hôm sau.
Có lẽ lo lắng mình lại bị người ta quên lãng, Thẩm Dịch Giai đã dậy từ sớm.
Tống Cảnh Thần vừa mở mắt dậy đã thấy Thẩm Dịch Giai vác một bao quần áo nhỏ ngồi bên cạnh giường nhìn chằm chằm mình. Cũng không cần hỏi nàng suy tính thế nào, kết quả đã quá rõ ràng. Lúc này hắn cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
Đều nói là dậu đổ bìm leo, chỉ nhìn những người quen biết từ khi trong phủ xảy ra chuyện đến bây giờ cũng tốt, mấy công tử ca luôn chơi với hắn cũng được, không một người tới cửa đã có thể thấy được rõ ràng.
Chỉ có cô nương ngốc này bảo nàng đi mà nàng lại không chịu đi...
Lý thị dẫn theo hai đứa nhỏ tới dùng bữa, thấy Thẩm Dịch Giai cũng sửng sốt một chút. Rất nhanh kịp phản ứng, trong lòng bà cũng được an ủi không ít.
Mấy người vừa mới dùng xong bữa sáng chưa đến một chén trà nhỏ đã có một đội quan sai tiến vào phủ. Dẫn đầu vẫn là Lý công công, đôi long phụng đã sinh ra sự ám ảnh đối với những người này, cả hai lao vào trong lòng Lý thị.
Đợi Lý công công nói rõ ý đồ đến, Tống Cảnh Thần vẫn bình tĩnh như trước, dường như hắn đã sớm có dự liệu.
Lý thị muốn dẫn người đi thu dọn vài thứ, nhưng bị Lý công công ngăn cản, nói: "Ý của bệ hạ là, núi cao đường xa, không tiện mang quá nhiều thứ..."
Nói bóng gió chính là những thứ trong phủ không thể mang đi.
Lý thị nhịn xuống sự tức giận trong lòng, giễu cợt nói: "Cũng nên mang mấy bộ quần áo thay đổi. Bệ hạ nhân từ, hẳn sẽ không ngay cả cái này cũng không cho phép chứ?"
Lý công công cười theo: "Đương nhiên là vậy."
Nói xong phất tay để một nội thị đi theo Lý thị. Dụng ý của ông ta không cần nói cũng biết.
Thẩm Dịch Giai ở bên cạnh trợn trắng mắt, hoàng đế này cũng thật là lòng dạ hẹp hòi.
Thấy ánh mắt Lý công công chuyển lên bao quần áo trên lưng mình, bĩu môi nói: "Đây là của hồi môn ta tự mình mang từ Thẩm phủ tới, lẽ nào ngay cả của hồi môn của ta cũng phải giữ lại? Bệ hạ các ngươi nghèo đến vậy sao?"
Lý công công bị lời nói thẳng thắn của Thẩm Dịch Giai nói đến mức da mặt già nua tự nhận là dày như vậy cũng đỏ lên, cười cười dời tầm mắt.
Quả nhiên Lý thị chỉ thu thập cho mỗi người hai bộ quần áo màu trắng.
Lý công công nhìn thoáng qua nội thị kia, thấy hắn gật đầu mới nói: "Giờ cũng không còn sớm. Đường xá xa xôi, Tống phu nhân các ngươi vẫn nên khởi hành sớm một chút đi!"
Nói xong cũng muốn sai người cõng Tống Cảnh Thần, Thẩm Dịch Giai đã tay mắt lanh lẹ tiến lên trước một bước kéo Tống Cảnh Thần từ trên ghế lên. Nàng trừng mắt nhìn Lý công công một cái rồi đi ra cửa.
Lý công công: "..."
Tống Cảnh Thần: "..."
Mọi người: "..."
♥️ Truyện được edit bởi Team Qi Qi, chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi! ♥️