Trước kia còn không rõ Thẩm Dịch Giai hỏi những câu kỳ quái kia là ý gì, hiện tại Tống Cảnh Thần cũng đã hiểu ra. Những thứ đó đều là những thứ nàng đã từng trải qua ở Thẩm gia! Như thế xem ra còn không bằng đừng trở về.
Cũng không khuyên nữa, chỉ nói: "Còn một đêm nữa nàng vẫn có thể suy nghĩ cho kỹ. Nếu như... Nếu nàng vẫn quyết định không về Thẩm gia, vậy sau này nàng chính là thê tử mà Tống Cảnh Thần ta cưới hỏi đàng hoàng!"
Thẩm Dịch Giai tự động bỏ qua nửa câu đầu, đã nghe được bốn chữ "Nàng là vợ ta" này.
Đôi mắt sáng lấp lánh, quả nhiên mỹ nam không giống người thường. Mấy chữ này từ trong miệng Tống Cảnh Thần nói ra khiến Thẩm Dịch Giai cảm thấy vô cùng dễ nghe, lọt tai nha.
Cái gì mà cân nhắc hay không cân nhắc, không cần. Nàng giơ tay đã đem cái gọi là Thư Hòa Ly lên trên ngọn nến, đốt cháy đi. Khiến Tống Cảnh Thần ngay cả lời ngăn cản cũng không kịp nói ra miệng.
Thẩm Dịch Giai hấp tấp trở về phòng của mình. Nghĩ đến sau này phải sinh sống, nàng lại tìm Bích Đào hỏi mình lúc gả tới đây đã mang tới những món đồ gì.
Nhìn qua mới phát hiện đều là những thứ đồ chơi rách nát không có tác dụng gì. Chỉ có một hộp gỗ nhỏ mẫu thân nguyên chủ lưu lại là có giá trị, trong đó có vài món trang sức khoảng hơn một trăm lượng bạc nguyên chủ như vậy mà đã lưu lại nhiều năm.
Tức giận một hồi lâu. Nàng trở về phòng lại lục tung một trận đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Hoàng cung.
Trùng An Đế ngồi ở Dưỡng Tâm điện đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua Lý công công.
Lý công công giật nảy mình vội vàng quỳ xuống.
Mãi đến khi thấy trán Lý công công toát mồ hôi lạnh, chậm rãi mở miệng nói: "Trẫm nghe đồn khi phụ hoàng còn sống đã từng hạ một mật chỉ cho Tống lão thái gia, trẫm còn nhớ đại thái giám Tống công công bên cạnh phụ hoàng là đồng hương của ngươi đúng không, ngươi có từng nghe hắn nói tới chuyện đó chưa?"
"Hồi bệ hạ, lão nô vẫn chưa nghe Tống công công nhắc tới chuyện có mật chỉ..." Nói xong dừng một chút, nơm nớp lo sợ nói tiếp: "Lời đồn đại cũng chưa chắc có thể tin..."
Trùng An Đế thu hồi ánh mắt, không nhắc lại chuyện mật chỉ nữa.
Hắn ta lại đổi giọng: "Ngày mai sắp xếp một đội người hộ tống bọn họ đi."
"Bệ hạ nhân từ!"
"Được rồi, ngươi cũng đừng nịnh bợ trẫm." Trùng An Đế khua tay bảo Lý công công đứng lên, tiếp tục vùi đầu xem tấu chương.
Giả vờ như vô ý thêm một câu: "Dù sao đoạn đường này đến Lệ Châu đường xá xa xôi, trên đường không thiếu bọn trộm cướp không có mắt. Bọn họ kẻ già người trẻ còn cả tàn phế. Vạn nhất gặp phải thì không ứng phó nổi..."
Lý công công nghe vậy trong lòng lộp bộp, mặt lại cười nịnh nọt: "Vẫn là bệ hạ nghĩ chu đáo."
Trùng An Đế lơ đễnh đối với việc Lý công công thổi phồng, tiếp tục hỏi: "Mấy ngày nay Phế Thái tử có an phận không?"
"Nghe hạ nhân nói, ban đầu còn cả ngày kêu oan muốn gặp bệ hạ. Mấy ngày nay cũng an tĩnh lại, chỉ ngồi trong Đông cung uống rượu cả ngày. Nhị hoàng tử đã từng đi thăm một lần, chỉ ở không tới một chén trà đã đi ra." Lý công công tất cung tất kính đáp.
Nói đến Nhị hoàng tử Thượng Quan Dụ này, có thể nói hắn là người không tranh không đoạt nhất trong mấy vị hoàng tử.
Mẹ đẻ của hắn xuất thân từ cung tỳ, được ân sủng một đêm đã hoài thai. Sau đó được phong làm Lệ tần, xem ra cũng là một người có vận may lớn. Đáng tiếc số mệnh không tốt, lúc sinh con bị băng huyết không qua khỏi.
Thượng Quan Dụ được đưa đến bên cạnh Hoàng hậu lúc ấy không con nối dõi nuôi. Đợi khi Thượng Quan Dụ lớn đến năm ba tuổi, hoàng hậu mới sinh hạ đích tử, hai hoàng tử như thế mà cùng nhau lớn lên.
Mặc dù không phải do một mẹ sinh ra, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn luôn thân cận, so với Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử do Quý phi sinh ra cũng không kém bao nhiêu.
♥️ Truyện được edit bởi Team Qi Qi, chân thành cảm ơn các bạn đã theo dõi! ♥️