Trên người Hạo ca còn có mấy phần bóng dáng của Tống Cảnh Thần. Thẩm Dịch Giai nghĩ tới Tống Cảnh Thần lúc còn bé có phải cũng đáng yêu như vậy hay không. Tưởng tượng cảnh Tống Cảnh Thần bị mình ôm vào trong ngực ngủ như vậy, liền không nhịn được mà muốn cười.
Lại sợ quấy rầy người khác mà liều mạng chịu đựng, bả vai nhỏ run lên, nàng đã thành công thu hút sự chú ý của Lý thị và Tống Cảnh Thần.
Thẩm Dịch Giai khô khan cười một tiếng, nói: "Hạo ca thật là đáng yêu."
Tống Cảnh Thần nhìn thoáng qua không nói lời nào, trong lòng lo lắng sau này Hạo ca sẽ bị nuôi dạy một cách lệch lạc. Hắn cũng không nhắm mắt dưỡng thần nữa, không biết lấy từ nơi nào ra một quyển sách.
Ngược lại, Lý thị khi được nhắc tới con trai mình tinh thần dường như cũng khá hơn một chút, nói tiếp: "Đúng vậy, Hạo ca và Hoan tỷ sinh ra cùng lúc, nhưng nó lại cho rằng mình là nam hài tử nên hiểu chuyện hơn cô nương nhà ta, từ nhỏ đã gây ra không ít chuyện cười."
Thẩm Dịch Giai hứng thú, liếc nhìn Tống Cảnh Thần đang đọc sách, lặng lẽ ngồi bên cạnh Lý thị một chút, hạ giọng hỏi: "Vậy Tống Cảnh Thần thì sao? Khi chàng còn bé cũng đáng yêu như vậy ạ?"
Nàng tự cho là giọng nói của mình nhỏ, nhưng xe ngựa có rộng hơn nữa cũng không thể rộng hơn bao nhiêu.
Tống Cảnh Thần không bị điếc sao có thể không nghe thấy, huống chi từ nhỏ hắn đã luyện võ nên tai thính mắt tinh...
Lý thị cũng bị Thẩm Dịch Giai chọc cười, lộ ra nụ cười chân thật nhất mấy ngày hôm nay: "Thần ca khi còn bé không giống Hạo ca lắm, từ nhỏ nó đã thích gây họa. Mới vừa học đi đã muốn dẫn người hầu trong phủ trèo lên cây móc tổ chim, còn không cho người khác giúp nó, kiểu gì cũng phải tự leo lên. Nhưng đứa bé mới bao lớn, nào có sức lực bò lên được, vẫn là phụ thân nó sau đó..."
Lý thị dừng một chút mới tiếp tục nói: "Là phụ thân cõng hắn leo lên, để hắn tự mình đi lấy tổ chim kia..."
Nói xong hốc mắt Lý thị lại đỏ lên.
Thẩm Dịch Giai lặng im.
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Cảnh Thần, nàng đành phải căng da đầu lên an ủi: "Mẹ, người đừng buồn nữa. Sau này ta cũng có thể cõng Tống Cảnh Thần đi móc tổ chim, ta còn rất khỏe!" Nói xong còn gật đầu như có như không.
Tuy rằng nàng không rõ móc tổ chim có gì vui, nhưng nếu Tống Cảnh Thần thích, nàng sẽ đáp ứng hắn.
Lý thị: "..."
Tống Cảnh Thần: "..."
Đây là kiểu tức phụ quái quỷ gì thế?
Tuy rằng cách Thẩm Dịch Giai an ủi không vào điểm mấu chốt, nhưng không thể không nói hiệu quả rất tốt. Bởi vì hiện tại Lý thị không những không cảm thấy chút thương cảm trước kia, mà còn chẳng hiểu sao lại muốn cười.
Xe ngựa một đường hướng nam thẳng tiến. Cũng không biết những người này có ý gì, ngoại trừ thỉnh thoảng đi ngang qua thành trấn để tiếp tế chút đồ ăn, tình nguyện ngủ ngoài trời cũng không chịu đến quán trọ để nghỉ ngơi. Nói là bảo vệ, trừ bỏ ra một chiếc xe ngựa, càng giống như đang áp giải phạm nhân.
Cứ thế bọn họ đã đi được năm ngày.
Trong xe ngựa vừa nóng vừa bực bội, còn chưa có cách nào nghỉ ngơi thật tốt. Lý thị và Tống Cảnh Thần vẫn chưa khỏi hẳn, hai đứa bé đều bị giày vò không chịu nổi.
Tống Cảnh Thần hết lần này đến lần khác phát sốt lên. Thẩm Dịch Giai vô cùng sốt ruột, nhưng cũng biết có vài người nàng không thể đánh, mấy lần nhịn xuống siết chặt nắm tay của mình. Chỉ có thể pha loãng linh dịch vào trong nước để mọi người uống, nàng một bên lo lắng cho mọi người bên khác lại đau lòng vì linh dịch của mình.
Ngày thứ sáu, đêm đến, xe ngựa lại một lần nữa dừng ở một chỗ rừng núi hoang vắng.
Lý thị dẫn hai đứa nhỏ xuống xe hít thở không khí, Thẩm Dịch Giai vẫn ôm Tống Cảnh Thần xuống xe như thường ngày. Bị bế mấy lần, Tống Cảnh Thần miễn cưỡng có thể miễn dịch với hành vi này của Thẩm Dịch Giai rồi. Nhưng lần này hắn lại ngăn cản, suy yếu nói: "Để Dương thúc vào."
"Ò" Thẩm Dịch Giai đáp lại một tiếng rồi xuống xe gọi Dương thúc tới.
"Đại tẩu, mẹ nhờ ta đưa cho tẩu!" Vừa xuống xe ngựa, Hạo ca đã đưa tới cho nàng một cái bánh bột ngô.