Chương 13: Gãy cánh

Giấy tiền vàng bạc bị ném lên không trung, bay đầy trời rồi lơ lửng rơi xuống mặt đất.

Trùng An Đế chỉ thấy chướng mắt, ánh mắt từ đám đông chuyển sang Tống Cảnh Thần đi trước, dừng lại trên đùi hắn một lúc rồi nói: "Chắc chắn phế rồi sao?"

Lý công công vội vàng gật đầu: "Thái y đã tự mình xác minh qua rồi, trừ phi có tiên đan diệu dược, nếu không đời này cũng đừng mong đứng lên nữa!"

"Đáng tiếc thật!" Trong miệng Trùng An Đế vừa nói đáng tiếc, có lẽ Lý công công rõ ràng nhận ra đối với kết quả này ông ta rất hài lòng, ngay cả sự tức giận vì đám đông mang đến trước đó cũng tan đi không ít.

Cũng không phải là đáng tiếc sao? Từng là thiếu niên lang kinh tài tuyệt diễm, ngồi ở trên lưng ngựa luôn mang trên mặt nụ cười tự tin ngời ngời. Chàng trai trẻ đầy hứa hẹn ấy nay đã bị số mạng chặt đứt đi cả đời ngạo cốt.

Hắn nhớ lại thiếu niên kia lúc mới mười hai tuổi, đối mặt với sự khiêu khích của sứ thần nước địch cũng không hề mất bình tĩnh. Bước lên lưng ngựa, phi nhanh trong giáo trường, một mũi tên lao đến trúng đích ngay trước mắt sứ thần! Hành động này khiến không ít quý nữ trong kinh thầm rung động.

Nhiều năm sau, hắn vẫn nhớ như in. Phong độ hiên ngang, thanh cao ấy. Chỉ tiếc thiếu niên năm xưa từ nay đã không còn tồn tại nữa!

Đáng tiếc!

Đáng tiếc thật!

Thật là đáng buồn!

Trùng An Đế cuối cùng nhìn lại đoàn người dài dằng dặc, nói: "Trở về đi!"

Lý công công cung kính đáp lại, buông rèm xuống và nhìn sâu vào hai cỗ quan tài được mọi người hộ tống, trong mắt lóe lên một vẻ đau buồn. Chợt lóe rồi biến mất, cứ như ảo ảnh vậy.

Thẩm Dịch Giai khi ra cửa chỉ thấy đoàn người như một cái đuôi dài, nhưng nàng không đi theo.

Bước chân rảo bước theo trí nhớ đi tìm Thẩm phủ, ngày mai sẽ phải rời đi rồi... Nàng là một người nói lời giữ lời.

Chờ nàng trở lại phủ Quốc công thì đã là giờ Dậu.

Thật ra nguyên chủ từ nhỏ không ra khỏi cửa, duy nhất một lần chính là lúc đầu ngồi kiệu hoa trực tiếp mang đến phủ Quốc công.

Nàng biết cửa Thẩm phủ ở đâu, nhưng nàng không biết đường. Như vậy sau một hồi dày vò cuối cùng cũng tìm được nơi đó, nhưng người nàng muốn tìm lại không có ở nhà!

Nàng nhịn xuống tính tình mà chờ đợi, cuối cùng khi người trở lại, giải quyết xong việc liền chạy về.

Không đến căn phòng mà Tống Cảnh Thần sắp xếp cho mình vào hôm qua, Thẩm Dịch Gia đi thẳng đến viện của Tống Cảnh Thần.

Cảm thấy cảm giác tồn tại của mình quá thắp, không được tướng công quan tâm, Thẩm Dịch Giai nghĩ cần phải làm gì đó để tăng cường sự hiện diện của bản thân.

Vừa bước vào phủ, nàng đã thấy những người hầu còn lại cũng đang tụ tập trong sân.

Họ đang làm gì ở đây?

Thẩm Dịch Giai dừng bước, thấy nha hoàn hôm qua đã canh cửa lúc nàng tắm cũng ở đây, liền đi tới. Nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy? Sao mọi người đều tụ tập ở đây?"

Bích Đào vốn là đại nha hoàn hầu hạ Lý thị cùng với Bích Châu, nhưng vì phủ Thiên không đủ người nên được điều động đến đây phụ việc. Mọi người ai có thể phụ một tay đều đến phụ một tay.

Bị Thẩm Dịch Giai làm cho giật mình, Bích Đào suýt kêu thành tiếng, nhưng kịp thời kiềm chế.

Nhìn thấy Thẩm Dịch Giai, Bích Đào vội vàng hành lễ và nói: "Đại thiếu gia sau khi trở lại không lâu đã dặn nô tỳ chờ ở đây, nhưng còn chưa nói hơn hai câu thì đã ngất đi. Đại phu mới vừa vào, phu nhân và tiểu thiếu gia cũng đều ở trong đó. Bởi vì các chủ tử không lên tiếng, chúng nô tỳ không dám tự ý rời đi."

Nghe tin Tống Cảnh Thần ngất xỉu, Thẩm Dịch Giai trong lòng cả kinh liền muốn đi theo vào.

Nghĩ đến gì đó nàng lại dừng bước, quay sang những người kia và nói: "Các ngươi nên làm gì thì làm cái đó đi. Nếu có chuyện gì xảy ra các ngươi ở đây cũng như vậy thôi. Các ngươi ở nơi này chờ đợi không mệt sao?"

Mặc dù mặt trời đã lặn, nhưng thời tiết vẫn là quá nóng. Thẩm Dịch Giai chắc lưỡi thở dài, đám người này thật là ngốc nghếch.