Chương 12: Đưa tang

Thẩm Dịch Giai mặc y phục chỉnh tề bước ra ngoài, đi quanh một vòng nhưng không thấy ai cả.

Đến tiền viện, chỉ thấy một linh đường trống rỗng. Quan tài vốn đặt ở đó cũng chẳng còn.

Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Dịch Giai vỗ tay vào trán, hôm qua lão thái giám đã nói chỉ có ba ngày nhà này liền phải trở về quê hương. Ngày mai sẽ đi, hôm nay nhất định phải đưa tang rồi, sao nàng lại quên chuyện quan trọng như vậy.

Tuy thế cũng không thể trách nàng, chẳng có ai nói gì với nàng cả. Thẩm Dịch Giai chợt nhận ra, mình dường như lại bị lãng quên rồi…

Kinh thành vốn là đế đô, luôn luôn là vùng đất phồn hoa nhất. Vào ngày thường, trên đường chính Trường An người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ hôm nay là một ngày khá kì lạ.

Cả dãy phố lớn yên tĩnh, nhìn sang hai bên đường đều thấy người dân đứng đầy, từng người một đều mang vẻ mặt bi thương nhìn chăm chú vào đoàn táng. Thậm chí không ít nhà dân đã treo đèn lồng trắng trước cửa.

Đối với những dân thường này mà nói, mưu phản hay không liên quan gì đến họ. Ai làm hoàng đế cũng chẳng ảnh hưởng gì. Họ chỉ biết rằng chiến thần lão Quốc công gia đã dùng cả đời để bảo hộ Đại Hạ. Ông đã dốc hết sức để họ có thể sống ở một nơi thái bình thịnh vượng. Họ nên tiễn ông đoạn đường cuối cùng.

Tống Cảnh Thần được hai người dùng một cái ghế khiêng đi trước, sau đó là Lý thị dắt theo hai đứa con sinh đôi đang khóc nức nở. Toàn bộ đoàn táng chỉ có khoảng mười người, nhìn qua vô cùng thảm thương.

Nếu không phải nhìn đoàn táng từ Hộ Quốc công phủ đi ra, ai có thể nghĩ rằng người nằm trong đó chính là lão Quốc công đã từng ở Đại Hạ dưới một người trên vạn người.

Dân chúng xôn xao, đợi đoàn táng đi qua, từng người một tự động theo sau.

Khi đoàn táng đến cửa thành, cảnh tượng đã trở nên vô cùng náo nhiệt!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý thị lại rưng rưng nước mắt. Tống Cảnh Thần cầm bài vị trong tay cũng thầm siết chặt thêm. Trong đầu suy nghĩ đến lời dặn của tổ phụ trong thư.

Đúng vậy, bách tính vô tội.

Cảnh tượng này đối với rất nhiều người mà nói là vô cùng xúc động, nhưng trong mắt Trùng An Đế đang vi phục xuất tuần lại là sự châm biếm tột độ.

Bất kỳ ai có đầu óc đều hiểu rằng long bào cùng với mọi chứng cứ nhất định là do ai đó gài bẫy hãm hại. Dù sao Thái tử cũng không phải ngu ngốc, lại để bằng chứng sáng loáng ở Đông cung chờ người đi lục soát.

Nếu vậy thì đã sao, hắn là hoàng đế, toàn bộ Đại Hạ đều là của hắn. Hắn tin là được. Bây giờ hành động của đám dân chúng này nhất định là đang cố tình tát vào mặt hắn.

Trùng An Đế ngồi trong xe ngựa, từ Lý công công vén rèm một góc nhìn đoàn đưa tang càng lúc càng đông người. Trùng An Đế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói đợi trẫm trăm năm sau, đám người này cũng sẽ như vậy sao?"

Lý công công nào dám trả lời. Phải nói sẽ ư? Đây chẳng phải là đang trù yểu bệ hạ chết hay sao? Nếu là đáp sẽ không, kia phỏng đoán hắn cũng không có cơ hội sống đến ngày đó đi nghiệm chứng rồi.

Ngẫm nghĩ một hồi trên chiếc xe ngựa đang trên đường trở về cung, Lý công công thầm thở dài. Người khác đều nói hắn là người tâm phúc đặc biệt oai phong bên cạnh Trùng An Đế, nhưng ai mà biết được suốt mười hai canh giờ mỗi ngày hắn phải sống với cái đầu treo trên thắt lưng mình mệt mỏi đến đâu.

Chẳng lẽ không thấy tóc hắn hai năm qua đã bạc nhiều hơn rồi sao?

Lý công công vội vàng lau mồ hôi trán, may mắn thay Trùng An Đế dường như cũng không cần câu trả lời. Khinh thường cười cười rồi tiếp tục nói:: "Đây chính là nguyên nhân."

Bây giờ đám bách tính kia chỉ biết đến Tống lão Quốc công, ngay cả hắn, vị hoàng đế này cũng không được họ coi trọng. Để cho phế hậu sanh con trai sau đó kế vị, thiên hạ này sẽ thuộc về họ Thượng Quan hay họ Tống còn chưa biết được.

Lời này Trùng An đế không nói ra, nhưng Lý công công đã hiểu rõ.

Chim bay rồi cung tên xếp xó, thỏ chết rồi chó bị phanh thây. Vì mục đích của mình, hắn không tiếc hy sinh chính con trai ruột.

Cho nên người ta đều nói Thiền gia không phân phụ tử, đế vương chính là vô tình nhất cũng không phải là không có đạo lý.