Trong phòng, đại phu vừa định bắt mạch cho Tống Cảnh Thần, lông mày lập tức nhíu lại. Cơ thể bị thương của hắn nóng hổi.
Dương thúc hoảng hốt vội vàng cởi áo cho Tống Cảnh Thần, liền thấy phần lưng đầy máu đã thấm ướt băng vải.
Đại phu không thể kiềm được sự phẫn nộ. "Thật là ẩu tả!" Ông quát lên. "Thời tiết nóng như thế này vết thương dễ bị nhiễm trùng nhất. Lão phu rõ ràng đã dặn dò nếu có dấu hiệu sốt cao phải báo cho ta kịp thời. Có thể thấy thiếu gia các ngươi đã sốt cao trong thời gian dài, hơn nữa người bị thương nghiêm trọng như vậy mà không được nghỉ ngơi đầy đủ, coi như căn cơ dù tốt hơn nữa cũng không thể tệ đến mức này!"
Nói đến đây, đại phu dừng lại một chút, biểu tình trên mặt cũng trở nên không tự nhiên. Ông quay lại và bất đắc dĩ nói: "Ta sẽ kê cho ông một toa thuốc trước. Mau chóng đi lấy thuốc về nấu cho thiếu gia uống, đồng thời dùng nước mát lau người giúp hạ sốt. Ta sẽ đổi thuốc cho hắn, nếu bị nhiễm trùng tại chỗ thì sẽ điều trị ngay. Đối với những việc khác, chỉ có thể cố gắng hết sức và nghe theo mệnh trời!"
Dương thúc vội vàng nhận lấy toa thuốc và rời đi ngay.
Lý Thị nhìn thấy Tống Cảnh Thần trong tình trạng này, lòng đau như cắt.
Hạo Ca và Hoan Tỷ nhìn thấy đại ca mình bị thương trên người đầy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhớ lại cảnh tưởng khi cha và tổ phụ bị đưa về cũng cả người đầy máu như vậy. Sau đó, người khác nói cho chúng biết cả hai đều đã không còn…
Hoan Tỷ mặt đầy hoảng sợ, ôm chặt Lý Thị khóc nức nở: "Mẹ, đại ca sẽ không có chuyện gì chứ? Mẹ hãy bảo đại ca dậy đi, con sẽ ngoan ngoãn hơn, sẽ không tinh nghịch chọc đại ca tức giận nữa. Con không muốn đại ca giống như cha và tổ phụ..."
"Còn con nữa... Con sau này sẽ học văn luyện võ thật chăm chỉ. Con cũng sẽ không lười biếng và ỷ lại đại ca nữa..." Hạo Ca vội vàng tiếp lời, lo lắng rằng nếu nói chậm thì ca ca có thể sẽ không qua khỏi.
Thẩm Dịch Giai vừa đến đã nghe được hai câu này, mí mắt nàng giật một cái rồi lập tức lên tiếng: "Đại ca của các ngươi sẽ không sao đâu, các ngươi phải có lòng tin vào huynh ấy chứ!"
Hoan Tỷ ngừng khóc, ợ một cái, quay ra từ trong lòng Lý Thị, dè dặt nói: "Thật... Thật sao?"
"Đương nhiên là thật!" Thẩm Dịch Giai nói xong lại quay sang Lý Thị an ủi: "Mẹ, người cũng đừng lo lắng nữa, tướng công nhất định sẽ bình an vô sự."
Lý Thị gật đầu một cái, bà tin tưởng con mình.
Bà kéo tay Thẩm Dịch Giai vỗ nhè nhẹ, thần sắc có chút mệt mỏi nói: "Con là một đứa trẻ ngoan, là nhà chúng ta liên lụy con rồi!"
Trước đây, Lý Thị vô tri vô giác không mấy quan tâm đến Thẩm Dịch Giai. Nhưng giờ đây, nhìn kỹ hơn, nàng mới phát hiện ra cô nương trước mắt này so với trước kia như hai người khác nhau.
Vẫn là gương mặt đó, nhưng Thẩm Dịch Giai bây giờ đôi mắt sáng ngời và trong suốt, không còn là con bé chỉ biết cúi đầu ngay cả người khác cũng không dám nhìn thẳng, bảo sao làm vậy nữa.
Ngẫm nghĩ một chút lại sáng tỏ rồi, Trần thị có thể làm ra chuyện đổi hôn, có thể là người tốt lành gì Nha đầu này ở trong phủ e là vốn không được đối xử tốt, nếu biểu hiện quá xuất sắc càng dễ bị người ta ganh ghét. Bây giờ rời khỏi Thẩm gia, tự nhiên cũng không cần ngụy trang nữa.
Chuyện một khi đã có nghi ngờ, Lý Thị liền nhớ tới những biểu hiện kỳ lạ của tiểu Dịch Giai, trong lòng áy náy khôn nguôi, đối với Trần thị lại càng thêm tức giận. Càng nghĩ, bà càng trách bản thân mình không sớm phát hiện ra Lại để xảy ra một hiểu lầm đáng tiếc như vậy.
Thẩm Dịch Giai hoàn toàn không biết mình thiếu chút nữa bại lộ, sau đó lại bị Lý Thị suy diễn lung tung. Nếu biết được suy nghĩ của Lý Thị, nàng hẳn sẽ bật cười rằng bộ não của con người quả là kỳ diệu.
Tuy nhiên, bị nghi ngờ cũng không khiến nàng lo lắng. Bên ngoài vẫn như vậy, chỉ là bên trong đã thay đổi thôi. Cộng thêm tính tình chính trực như nàng căn bản không nghĩ tới những thứ này, cũng chưa kịp học những mánh khóe lừa lọc quanh co ngoài kia.
Đột nhiên bị Lý Thị nắm tay, Thẩm Dịch Giai có chút không quen, muốn rút tay về nhưng nàng đã nhịn được.