nhìn nàng xúc động bỏ đi lão lắc đầu không ngờ được nàng sẽ phản ứng mạnh như thế lập tức phi hành đuổi theo ,một chút sau đã đứng trước mặt nàng:
"nha đầu ngươi muốn di đâu"
nàng giận dữ hung hăng nói:
"sư tôn xin ngươi tránh ra, ta phải đi cứu sư đệ ,đệ ấy mà có mệnh hệ nào ta cũng không muốn sống nữa ta và người cũng sẽ ân đoạn nghĩa tuyệt"
lão cười khổ :
" ngươi bình tĩnh kìm chế nghe ta giải thích được không'
nhìn nàng vẫn lạnh lùng nhưng thấy được đã bình tĩnh hơn:
"người còn gì nuốn nói thì nói nhanh lên ta không có nhiều thòi gian"
không nói vòng vo lão nói vào vấn đề chính:
"ngươi đi tìm nó ngươi có nghĩ là tốt cho hắn hay đang hại hắn không "
nàng nghi hoặc bối rối không hiểu lão muốn ám chỉ điều gì:
"sư tôn ngươi nói thế là muốn nói gì , ta làm sao lại hại đệ ấy được chứ người sao có thể nói thế được chứ"
thấy thế lão tiếp tục:
" ngươi thật sự không nghĩ tới hai người các ngươi nếu độ kiếp cùng một chỗ sẽ như thế nào, ngươi phải nhớ ngươi dù sao cũng là thái ất kim tiên a
thiên kiếp do ngươi kéo tới không phải một thiên tiên nho nhỏ có thể tiếp nhận"
đên đây nàng mới hồi phục bình tĩnh:
"tạ ơn sư tôn ta thiếu chút nữa đã vướng vào tâm ma, từ nãy đến giờ ta ta không phải xin người trách tội"
lão cũng rất hài lòng mỉn cười gật đầu:
"ta không trách ngươi , cũng là cảm tình của ngươi vói vân nhi quá sâu , nhưng nhớ lần sau tiết chế xúc động"
nàng đỏ mặt xấu hổ cúi đầu nhưng sực nhớ tới điều gì tâm tình liền thay đổi tinh nghịch làm bộ hung hăng trưng mắt:
"nhưng sư tôn hình như ta thấy nó đâu có liên quan gì với việc người đẩy sư đệ tới vọng âm cốc đâu a"
lão vể mặt cao thâm n hìn phía xa:
"ta đã nói ngươi nên đọc nhiều sách vê thập đại tuyệt địa một chút ngươi không nghe, toàn đi đọc mấy thứ vỡ vẩn ngôn tình gì gì đó bây giờ chỉ có chuyện đơn giản thế mà cũng không biết"
nghe lão nói nàng đỏ mặt xấu hổ đánh trống lãng:
" rốt cuộc người muốn nói tới cái gì ,không thấy ta đang rất lo lắng sao"
vẻ mặt lão biến đổi đầy nghiêm túc giải thích:
"cái này trước tiên phải nói tới đặc tính tự nhiên phong thủy ....."
nàng có chút mất kiên nhẫn:
" sư tôn nói vào việc chính"
lão đang say ảo tưởng cảnh sắc trong cốc lại bị nàng chen ngang làm mất cả ứng thú:
"thì nói chuyện chính "
lão chuyển sang giọng điệu đắc ý:
"về chuyện ta đưa thằng nhóc đó đến vọng âm cốc tất nhiên có lý của ta, tuy đối với tiên nhân yêu quái tầm thường thì đó chính là tử địa như với nó thì đó có thể là cơ duyên hiếm có a"
nàng vẫn không hiểu lão đang muốn ám chỉ điều gì :
"sư tôn nói nhiều thế nhưng sao ta vẫn không hiểu gì vậy, cái gì mà binh thường thì xấu với hắn không xấu ,không lẽ phi vân sư đệ không bình thường sao"
lão thở dài:
"aizz sao bình thườnng ngươi đúng là rất thông minh lanh lợi nhưng hế có chuyện gì liên quan tới hắn thì bay đi đâu hết a, được rồi ta đã nói thì nói đến cho ngươi hiểu "
chậm trong chúc lát
"ngươi nói đúng có thể nói phi vân hắn đúng là không có như ngươi bình thường,nhưng cái khác biệt này không phải là xấu .
không những thể chất phi thường vạn năm hiếm gặp lại không chịu thiên đạo kiểm soát. ngươi thử nghĩ xem một tiểu tử khi mới sinh ra đã có khả năng vượt hơn hẳn thánh nhân như ta không phải là quá nghịch thiên sao nhưng cũng vì điêu này nó cũng không được thiên đạo chiếu cố, ta đưa nó đê vọng am cốc nói thiên đạo hỗn lự nó tìm cơ duyên cho mình .có ngươi có phải vi sư rất thông minh sao phải vi sư rất thông minh sao"
nàng bũi môi:
"thông minh đâu khong thấy chỉ thấy một lão già tự kỉ đứng cười một mình,thêm nữa ta nói cho người biết nếu người biết nếu phi vân sư đệ có chuyện gì ta và người sễ cắt đứt quan hệ từ nay về sau người cũng đưng mơ tưởng ăn canh hoa đào do ta làm"
lão vội vàng van nài:
"nha đâu ngươi đừng ác như vậy chứ không được ăn canh hoa đào vi sư còn gì làm vui chứ , ngươi nỡ thấy lão già ta ngày nào cũng u rũ ,u oán sao"
nhìn khuôn mặt già nua hiện lên một hồi bi thương nàng không nhịn được cười phá lên:
"cãi này phải xem sư tôn người biểu hiện và tâm trạng của ta nha "nói rồi xoay người về phía tư phòng hai tay nắm chắt cầu nguyện