chẳng mấy chốc phi vân vân hắn đã phi hành hơn hai ngày đường dừng lại đứng trước một gốc thụ cao hơn ngàn mêt tán lá chê hẳn một khoảng trời, hắn đảo ắt xem xét tình hình phát hiện bên cạnh gốc cây có một bia đá bị dây leo bao phủ :
"bia đá này rõ ràng viết ba chữ vọng âm cốc sao ta tìm mãi vẫn không thấy nơi nào trông như lối vào thậm chí ngay cả ổ chó cũng không có"
ngồi xuống dưới gốc cây hắn sắc mắt có chút lo lắng bối rối lẩm bâm, bỗng nhiên một tiếng cười nói quá dị làm hắn dựng cả tóc gáy vang lên bên tai:
"này nhóc con bộ ngươi nhàn quá không có việc gì làm lại chạy tới đây tìm lão già ta nói chuyện sao hahaha"
nghe giọng nói hắn cảm nhận được sự uy hiếp tiềm ẩn không dám manh động vội vàng cúi đầu:
" không biết tiền bối thần thánh phương nào kính xin tha thứ cho vãn bối thất lễ đi tới nơi ở của người mà không hỏi thăm qua gia chủ xin, xin tiền bối tha thứ"
lão vẫn cười to trả lời:
"này tiểu tử ngươi thấy lão già này là người nhỏ mọn thế sao, dù sao ta cũng đã ở đây một mình cả vạn năm cũng chỉ một có người tới nói chuyện làm gì còn quan tâm tới mấy thứ lễ nghĩa vớ vẩn đó chứ hahaha"
nghe lão nói thế hắn có chút thả lỏng nhưng vẫn rất cảnh giác:
"tiền bối đã có nhã hứng bàn luận vẫn bối tất nhiên sẽ không tiện từ chối ,vậy xin tiền bối hãy hiện thân"
"điều này là nên làm nên làm"
lời vừa dứt một con rắn dài hơn trăm mét xuất hiện quấn quanh cây đại thụ hướng mắt to như đèn lồng nhìn hắn,nhìn thấy mãng xà hắn không tự chủ lui lại vài bước giọng có chút run:
"tiền ,tiền bối người thân hình cũng có chút dọa người a phải chắn có thể biến hóa chút ít sao?"
mãng xà có chút khó chịu há cái miệng to tướng đỏ máu nói:
"tiểu tử ngươi cũng quá to gan a, còn dám bảo ta phải làm gì sao"
hắn cuống lên vội vàng nói:
"tiên bối ,vẫn bối làm sao dám có ý đó ta chỉ nói thân ngươi đây là qua to lớn ta với người cách biệt thế này có chút không tiện nói chuyện thôi"
nó có chút nghi hoặc đưa mắt lại gần hắn nhìn sâu vào mắt hắn hồi lâu mới tách ra :
"được rồi ngươi nói cũng có chút đạo lý, cũng chỉ có chỉ biến hóa chút thôi mà"nói rồi nó biến thành một đầu đại xà hơn hai mét trườn lại gần hắn, nhìn thấy nó biến hóa hắn nhệ nhàng thở một hơi lại bắt đầu có chút nghi hoặc chậm chạp hỏi:
"tiền bối người sao không biên hóa thành hình nhân a, không lẽ người không biến được sao"
"nó có chút khinh thường nhàn nhạt nói:
"ai nói ta không thể chứ chẳng qua ta thấy hình dáng nguyên thủy này thuận tiện mà thôi vừa dễ dàng công thủ xử lý xé xác con mồi ngươi không thấy rất tốt sao"
nghe nó nói hắn không tự chủ được run lên :
"tiền bối nói đúng, đúng là rất tốt rất tốt"
nó cười lên đầy đác ý :
"hahah... tiểu tử ngươi đúng là rất khá có tương lai, có tương lai. được rồi nói đi ngươi tới đây làm gì"
hắn cũng lấy lại bình tĩnh thật thà đáp:
"vãn bối tới đây là phụng mệnh sư tôn đến vọng âm cốc tầm bảo , kính xin tiền bối chỉ cho ta một con đường xong việc ta nhất định sẽ đưa mỹ vị tới cảm tạ"
nghe hắn nói ,nó liền tránh ra đảo mắt suy nghĩ gì đó một lúc mới trả lời:
"chuyện này tát nhiên không phải việc gi khó nhưng ta với chức trách người thủ hộ không thể cho ngươi qua ,nhưng hôm nay tại đây gặp mặt coi như ta có duyện ngươi chỉ cần qua được ba cửa ải của ta, ta lập tức đưa ngươi vào cốc"
nghe nó nói sẽ chỉ đương hắn hớn hở:
" điều này không có gì xin tiền bối ra đề"