Chương 11: vượt ải

nó cũng không nói nhiều liền biến lớn há miệng gầm lên,truyền âm cho hắn một câu rồi biến mất"

"tiểu tử để xem bản lĩnh của ngươi a,ải một vọng âm trận. ngươi sẽ đối phó thế nào đây hahaa"

lời vừa dứt từng cột đá trống đá từ mặt đất trồi lên ,tiếp theo là từng luồng sóng âm xung kích kéo theo đất mãnh liệt từ những chiếc trống vẩng hướng thẳng về phía hắn

mọi chuyện xảy ra quá nhanh còn chưa kịp phản ứng đã bị tấn công dồn dập làm trọng thương quần áo tả tơi, lấy lại bình tĩnh hắn vội vàng dựng lên kết giới cố gắng ngăn cản lại từng đợt tấn công.

suy nghĩ chốc lắt hắn cười khổ nói :

"tình hình ta càng ngày càng không khả quan a, lúc đâu cũng quá xem thường thông qua cửa ải,aizz"

thở dài thoáng chốc hắn lấy lại tinh thần tập trung quan sát trận pháp:

"than vẫn cũng không làm được gì chi bằn dữ sức cho việc phá trận,

trận pháp này bố trí thoáng nhìn vô cùng đơn giản không có gì đặc biệt , trái lại uy lực lại kinh người a"

ngẫm lại tiếp tục:

" những đợt công kích âm ba được tạo nên bởi những cái trống đá.

nên đã vậy ta chỉ cần phá trống ,trận pháp tất nhiên sẽ tự động phá giải"

nghĩ là làm hắn lập tức phá giải kết giới xông thẳng tơi chiếc trống đá gần đó, nhưng ngay lập tức bị sóng âm đánh bật ra tấn công tới tấp những làn âm ba như phi đao xé rách quần áo cắm thẳng vào da thịt biến hắn trông như huyết nhân,

không dám chậm trễ hình thành kết giới, lập tức lấy đan dược nuốt vào khoanh chân nhắm mắt trị thương"

nhưng một lát sau hắn ngã ra đất thổ huyết sắc mật nóng giận quát lên:

"rốt cuộc đây là trận pháp quái quỷ gì chứ ?

nhịp điệu nhiễu loạn không đâu ra đâu

, muốn trị thương cũng không thể nào tập trung được ,không cho người ta sống nữa sao"

lời vừa dứt từ dôi mắt rầu rĩ bỗng léo sáng hớn hở quên cả thương tích nhảy cãng lên:

"sao ta lại quên quan trọng này được điều này được chứ ,

trống đá không phải cũng chỉ là nhạc cụ sao .

ta chỉ cần đi theo tiết tấu của nó phát ra thì cái vọng âm trận này còn làm khó nổi ta sao"

nói rồi hắn đứng yên tại chỗ có gắng lắng nghe lẩm bẩm:

tùng tùng ,tùng,...."

lập tức hắn phi thân nhảy theo tiếng trống một lắt sau ,

sau lưng hắn chỉ còn lại là đống đá vụn hắn gậy đầu đây đắc ý hô lên:

"tiền bối, tiền bối trận pháp này của ngài đã được ta phá giải mời người hiện thân tiếp tục ra đề"

để hắn tự sướng một lắt nó mới hiện thân diễu cơt:

"ta mới tao ra cái tiểu trận dã khiến ngươi thành ra như vậy ngươi còn lấy làm đắc ý như vậy , lời nói lúc nãy ta rút lại ngươi đúng là không có triển vọng gì"

nghe nó nói xong nụ cười tự đắc nãy giờ rơi đâu mất,mặt đỏ lên xấu hổ cúi đầu tìm cách đánh trống lãng bỗng xuất hiện trên tay 2 bình rượu nói:

"trăng hôm nay đúng là đẹp thật nha.

bây giờ mà được uống rượu thì tuyệt a,

tiền bối chi bằng chúng ta làm vài ly được không"

nghe hắn nhắc tới rượu nõ cũng lèm mét thèm thuồng nhưng vẫn cố ra vẻ chính trực :

" ngươi chưa nghe nói uống rượu hỏng chuyện sao hơn nữa ta đây rượu cũng không có thiếu,mà ngươi vẫn còn chưa qua hai ải còn lại của ta nữa mà"

thấy nó đã cắn câu nhưng vẫn còn làm bộ bất cần, hắn đong đưa bình rượu trước mặt nó, lại nói:

"đúng là uống rượu nhiều không tốt ,nhưng dù sao cũng chỉ có hai chúng ta có sợ gì chứ , còn việc qua ải hôm nay không làm thì này mai làm ah thời gian ta cũng không gấp.

hơn nữa nói nhỏ cho ngài biết rượu này của ta trên đời là độc nhất vô nhị ,chứa ngàn loại chí bảo gia tăng tu vi đó nha ngài không uống ta cũng lấy làm đỡ tiếc"

( cái rượu này thật ra được nữ oa lén lấy trộm của lão sư phụ đưa cho hắn mùi vị chưa được kiểm nghiệm hậu quả tự gánh)

nghe hắn nói tới đây nó gần như không kiềm chế được nữa xông lên há miệng ngoạm lấy nhưng lại bị hắn né đi,

nó quát lên đầy hầm hực:

"tiểu tử ngươi đây là có ý gì

ta thấy ngươi mời mọc ta ấu chân thành tha thiết mới miễn cưỡng uống rượu của ngươi nhưng giờ lại không cho ta uống

ta thấy thật ra ngươi đâu có tốt như vậy thế mà ta lại coi ngươi là bạn đúng là làm tổn thương tâm tâm hồn chú rắn nhỏ bé như ta mà"

nhìn bộ dáng thương tâm của nó hắn không khỏi bật cười ném rượu về phía nó:

"từ đầu người thật thà chút có phải mọi chuyện dẽ làm hơn không"

nó đớp lấy bình rượu uống còn tỏ vẻ ngây thơ không hiểu chuyện:

"ngươi nghĩ ta giống tiểu vô sỉ ngươi sao

lòng tự tôn xà tộc là bất khả xâm phạm

mọi điều đều phải từ tốn a"

nó thần sắc mang đầy tự hào .