Chương 8: kiếp

sáng hôm sau

sau khi đưa tiễn phi vân rời khỏi trấn thiên sơn nữ oa liền gấp rút chạy tới gian phòng lão hồng quân:

"sư tôn đệ tử là nữ oa đệ tử tới thỉnh an người"

từ trong gian phòng một tiếng nói truyền ra:

"tiểunha đầu có chuyện gì vào trong nói chuyện"

"vâng" nàng ngoan ngão

đợi nàng bước tới gần lão mới mở miệng:

"ngươi có gì thắc mắc nói đi vi sư sẽ trả lời ngươi"

nàng bũi môi làm bộ không phục:

"sư tôn người nói gì vậy ,ta đây là thật lòng tới quan tâm người, đúng là làm việc tốt còn bị hiểu nhầm"

lão nhắm mắt nhếch mét như cười như không:

"thật sao ,vậy được rồi ta hôm nay rất tối ngươi có thể lui ra"

hết cách không biết nên làm gì,nàng nũng nĩu:

"sư tôn làm gì mà cứ phải ép người ta vậy "

lão không chút để ý tói nàng đứng lên bước về phía cửa đá:

"nha đầu ngươi đã không muốn nói ta tất sẽ không ép ,ngươi quay về đi vi sư muốn bế quan một thời gian"

bị ép tới dường cùng nàng đành nói ra:

"sư sư tôn.. ta ta đúng là có chuyện muốn hỏi người mong có thể đáp ứng"

không dài dòng lão quay người ngồi xuống:

"có gì ngươi cứ hỏi hôm nay tâm tình ta không tệ có thể trao đổi một chút với ngươi"

nàng khuôn mặt đầy vui mừng tươi cười:

"sư tôn người thật sẽ nói ta biết tất cả sao"

lão vẫn cứ bình thản:

"ta khi nào gạt qua ngươi sao"

hớn hở vội vàng hi vọng nói:

"người tất ngiên không có, người là sư tôn tốt nhất , vậy người có thể nói cho ta về chuyến đi đi của phi vân sư đệ"

lão đứng lên bước ra phòng mỉn cười :

"con gái lớn rồi đúng là không dữ được lúc nào cũng c hỉ có người thương ,đâu có thời gian cho lão già như ta,được rồi ta nói"

quay đầu nhìn nàng đang rất chăm chú lão tiếp tục:

"thật ra thằng nhóc phi vân lần này đi là kiếp nạn tấn thăng của nó về là kiếp nạn gì thật sự là ta tính không ra" nói tới đây lão có chút xấu hổ.

nàng đầy nghi hoặc :

"sư phụ người là thánh nhân không thể không tính ra mới đúng"

lão bất đắc dĩ :

"đúng là với người thường chỉ cần bấm độn ta chắc chắn sẽ rõ nhưng vân nhi dù ta đã tổn hao đạo hạnh tu vi cũng không cho ra được kết quả gì"

nghe lão nói sắc mặt biến đổi khó xem u oán đầy trách móc hướng về phía lão:

" nếu sư phụ đã không tính được chăc chắn là rất nguy hiểm. người thật quá đáng đã biết sư đệ sẽ có chuyện vậy mà còn bảo đệ ấy một mình xuống núi đây không phải đang hại đệ ấy sao, không được ta cũng phải xuống núi ngăn đệ ấy lại"

nói xong nàng vôi vã chạy ra khỏi phòng phi hành xuống núi