thấy hắn đã đứng lên lão lại nói tiếp:
"nhưng ngươi biết đó nó cũng là bảo vật hiếm có nên bản tôn đâu thể tặng không cho người ngoài nhưng người mình thì không có gì"
hắn suýt nữa thì té ngã thật không thể ngờ được lão nói lâu như thế giờ lại tính trở mặt.biết hắn hiểu sai ý mình lão vội giải thích:
"bản tôn không phải muốn ngươi báo đáp ta mà chỉ cần ngươi đáp ứng một khi nó ra đời giao cho bản tôn dạy giỗ bản tôn đảm bảo sẽ tình dạy dỗ hơn nữa với thể chất và huyết mạch của nó ta dám khẳng định sẽ thần thông thông thiên vang danh tam giới nói thật với ngươi bản tôn tính toán được con ngươi có duyên thầy trò với ta
" nghe đến đây hắn im lặng rơi vào trầm tư do dự dằn vặt tính toán:
"nếu ta giao con ta cho ngài ấy chắc chắn nó sẽ sống vả lại sẽ có tương lai hơn người nhưng nếu ta làm thế con ta chẳn phải vừa sinh ra đã không cha không mẹ , nhưng nếu không làm vậy chẳng biết phải mất bao lâu nó mới tỉnh lại . đành vậy nếu đã là con ta nó phải hiểu cho người làm cha này"thấy hắn hồi lâu không có phản ứng lão có chút nôn nóng mang theo một tia nóng dận nói:" ngươi chẳng lẽ thấy bản tôn không đủ không đủ khả năng chỉ dạy con ngươi sao"dật mình tỉnh lại hắn hoảng hốt đáp:
" cái này tất nhiên không phải ngài là người có tu vi cao thâm nhất thiên giới đươc bái ngì làm thầy là phúc phận của con ta ta làm sao không vừa ý ta cũng chỉ xin được một năm được thăm nó một lần"nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ mang theo sự cầu khẩn của hắn lão vẫn lạnh lùng trả lời' cái nay là không thể được điều này sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh của nó bất lợi cho việc tu hành ta chi có thể để nó gặp ngươi khi nó xuất sư"hắn thất lạc nhỏ giọng trả lờ:
i" cứ theo đạo tổ sắp xếp chỉ cần tối ch nó là được".
nhìn ra được sưo trong ánh mắt hắn tràn đầy mất mát không đành lòng nhưng lão cũng thể làm gì được đành nói sang chuyện khác
"đây là băng tuyết lan hoa bảo vật mà ta nói tới nó lào bảo vật chí âm chí hàn, khi ngươi dùng nhớ hết sức cẩn thận"chậm rãi đưa mắt cố nén xúc động hắn đưa tay ra nhận lấy lại tiếp tục âm trầm không nói .
cũng biết bay giờ hắn cần được một mình lão quay người trở ra đại điện chị vọng lại một câu:
"ngươi dùng nó thì chắc trong trăm ngày nó sẽ ra đời khi đó ta sẽ đến ngươi hãy nhanh lên đi" rồi biến mất không viết tích để lại hắn vẫn đứng ngẩn ngơ rồi quay người lắc đầu tự cười mình rồi cũng biến mất đi vào phòng đứa con yêu thương .
hắn vừa vào liền bắt đầu vận luyện hóa đóa băng liên thành luông âm khí truyền vào đứa con vừa làm vừ lẩm bẩm, khóe mắt còn mang theo mang theo lệ trải dài xuốn má"xin lỗi con là cha vô dụng không đã không bảo vệ được mẹ con giờ cũng vì sự vô dụng này mà ta lần nữa làm con rời xa ta , là ta làm con vừa sinh đã phải xa cha mẹ không có tình thương gia đình, xin con tha thứ cho ta "
làm xong mọi thứ hắn lảo đảo chậm chậm bước ra khỏi phòng.