Chương 1: lo lắng được giải quết

thập nhị trùng thiên tầng thứ mười

thần long điện

trước một căn phòng trang nhã đang đóng chặt một nam trung niên mỹ mạo uy phong đang mang thần sắc đây tâm sự lo lắng liên tục đi đi lại lại ngoài cửa điện(hắn nay là long hoàng long ngạo đúng long tộc).

đột nhiên cửa điện mở ra xuất hiện là một ông lão dáng người thấp bé khuôn mặt lo lắng nhưng vẫn đầy hèn mọn.

hắn vội kéo lão lại kích động hỏi:

"sao rồi ngươi chữa được không"lão già giọng đầy lo lắng run run trả lời:

" dạ bẩm long hoàng thần đã tận lực nhưng quả trứng tiểu điện hạ vẫn không chịu lung lay nó giống như kim thiết cứng rắn giống như không... không có hi vọng nở ra"

chưa nghe hết câu hắn đã quát lớn:

" ngươi rõ ràng là vô dụng ta thấy ngươi căn bản không biết gì về y thuật cái danh tam giới đệ nhất thần y chỉ là hư danh

"giờ phút này sắc mật lão giã tái mép không còn giọt máu quỳ xuống van xin:

' long hoàn tha mang tiểu thần thật đã làm hết sức mong ngài khai ân"

hắn vẫn không thèm để ý nói:

" ngươi đã không làm được việc dữ ngươi lại có tích sự gì người đâu lôi hắn ra đánh chỉ còn lại tàn hồn cho ta

"đên đây lão triệt để không còn hi vọng nằm dài ra đất vì lão quá rõ tính cách của hắn lời đã nói ra thì không có mấy người làm hắn thay đổi được chỉ còn đợi người tới kéo đi ra.

hắn đang tại trong trâm tư suy nghĩ đột nhiên giữa chính điện xuất hiện đám mây ngũ sắc trong đó lờ mờ một bóng người tiên phong

đạo cốt thấy vậy hắn liền kinh hô:

" ồ hồng quân đạo tổ cơn gió nào đưa ngài tới đây ngài không phải đang bế quan sao?"

người kia "bản tôn không phải đến vì chuyện của tiểu tử ngươi sao "

hắn ngạc nhiên không hiểu lão nói về chyện gì:

"chuyện của ta , ta thì có chuyện gì được chứ không phải vẫn đang rất tốt sao"

lão chậm rãi nói:

"ngươi không phải có một đứa con khó nuôi hơn nghìn năm vẫn còn chưa chịu xuất thế đó sao"

nghe thế sắc mặt hắn đầy vẻ đắc dĩ rất khó xem :

"là chuyện này sao,aizz chuyện này đúng là vẫn luôn làm ta đau đầu ,vậy đạo tổ nói giúp ta phải chăng có cách,chỉ cần cứu đươc tiểu nhi ngài muốn gì ta cũng đáp ứng"

"đúng là ta có biện pháp giúp được ngươi nhưng về chuyện đền đáp thôi khỏ đi ngươi nghĩ với cảnh giới của ta thì còn cần gì chứ"trước thì ta muốn hỏi ngươi một điều đươc không" không cần suy nghĩ long hoàng đáp ngay"xin ngài cứ hỏi"

"được vậy ngươi biết vì cái gì mà con ngươi kì lạ thế sao"

hắn mạt thoáng đỏ xấu hổ trả lời:

"thật là ta cũng biết nếu ta biết thì đã không phiền muộn thế này cũng xin đạo tổ chỉ rõ"

'được rồi .đứa trẻ nay được tạo ra giữa hai huyết mạch long và hoàng thuần khyết nhất nên trong huyết mạch chỉ có thuần dương chi khí mà một sinh linh hoàn mỹ chỉ khi có đủ âm dương ngũ hành .Nên ngươi muốn ns ra đời phải tìm một nguồn nguyên âm hùng hậu đủ cân bằng với huyết mạch thuần dương trong người nó mới được"

lão vừa nói xong thì đã không phát hiện bóng dáng của hắn đâu"nhưng phút chốc lắt hắn liền quay lại với thần sắc kích động hơn

lão không hiểu việc gì liền hỏi " long ngạo ngươi đi làm gì mà gấp thế cũng không nỡ chào ta một câu

"hắn sắc mặt gấp gáp xen lẫn xâu hổ trả lời "à thì ta đi tìm bảo vật có chứa khí thuần âm, không phải ngài vừa nói cứu được con ta sao nhưng lại quên không hỏi ngài nó vuông tròn thế nào"

"vậy ngươi lại gấp thế làm gì bản tôn còn chưa nói xong a"lão nói tiếp "đúng là nó sẽ có tác dụng nhưng ngươi không biết nó hình dạng thế nào thì đi đâu tìm ngươi tưởng là củ cái trắng bán ở ngoài chợ đi đâu cũng gặp được sao,mà dù ngươi tìm được cũng không dùng được" lão vừa nói vừa lắc đầu mang theo ý cười.hắn bây giờ nghe xong ngày càng càng rối gì mà quý hiếm khó tìm,tìm được cũng không dùng được. thấy thế lão đành giả thích:

" tìm không dùng được vì trên đời này thứ có thuần âm đủ mạnh chỉ có một nhưng với đạo hạnh của ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ"nghe thấy lời nay hắn triệt để mất đi hi vọng trong anh mắt còn mang theo chút u oán nhìn về phía lão trách móc "đã như thế ông còn đến nói với ta vô ích đó làm gì "

nhìn sắc mặt khó xem của hắn lão cười cười giải thích:

"ngươi không lấy được không có nghĩa bản tôn không lấy được"

nghe vậy hắn ngơ ngác nhưng ánh mắt liền sáng ngời miệng tự lậm bẩm:

"đúng ông ấy là đạo tổ nhất định sẽ có"vội vàng giọng run run tràn đầy mong đợi ngước nhìn lão hỏi"ý ngài là ngài đang bảo vật có thể cứu được con ta"phải đúng là ta có "hồng quân dứt khoát trả lời trong câu nói mang theo sự đắc ý thản nhiên nhắm mắ t như ngủ ,nhưng điều bất ngờ ngoài dự tính làm lão phải mở mắt,đột nhiên long hoàng dập đầu tràn đầy cảm kích xúc động"đạo tổ ngài có đại ơn với long tộc ta xin nhận ta một lạy"lão hồng quân tràn đầy ngạc nhiên tự nghi hoặc đây là một thống lĩnh long tộc kiêu ngạo coi trời bầng vung sao nhưng làm lão cảm nhận được tình cha con sâu sắc

"ngươi làm gì vậy đường đường là long hoàng mà lại dễ dàng như vậy quỳ gối dập đầu người khác nếu để người ngoài nhìn thấy tưởng ta lấy lớn hiếp nhỏ không phải ta mất hết mặt mũi sao ,còn không mau đứng lên

"hắn không dám trái lời chậm rãi đứng lên