"Gia Linh, em ngồi vào đó nhé." Cô giáo Lê chỉ tay vào chỗ ngồi gần cuối thuộc dãy giữa, vốn muốn cho cô ngồi ở vị trí đầu tiên vì là học sinh xuất sắc mà, nhưng bây giờ chưa thể sắp xếp chỗ ngồi được, đành phải để cô thiệt thòi một chút.
Lam Ngọc lễ phép đáp cô giáo một tiếng, nhưng tầm mắt luôn chú ý đến bộ ngực cỡ D của cô. Chậc, cô giáo trẻ, không biết đã có chồng chưa?
Hệ thống thừa biết sở thích biến thái của ký chủ nhà nó, cứ thấy gái đẹp là sáng mắt ra, nó lập tức lên tiếng cảnh báo:【Ký chủ lo làm nhiệm vụ đi.】
Suốt ngày gái với gái. Không hiểu sao cô cũng là gái nhưng lại thích tán gái nhỉ? Con người thật khó hiểu!
Một tay Lam Ngọc xách ba lô, một tay đút trong túi quần, lúc cô đi ngang qua bàn thứ ba thuộc dãy gần cửa sổ thì hơi khựng lại.
Đây là nữ chính?
Nữ chính trong vị diện này không hề tầm thường. Cô là thiên kim lá ngọc cành vàng, chẳng những vậy còn vừa học giỏi vừa xinh đẹp, khuyết điểm duy nhất chính là EQ thấp. Cho dù đã tận lực giấu mình nhưng vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của nam chính, bị nam chính ngược rồi yêu.
Lam Ngọc hơi liếc nữ sinh đeo đít chai, khóe môi hơi nhếch lên. Thật sự tò mò nha, không biết trình độ tán gái của nam chính thế nào đây?
Hệ thống ăn hại vừa buôn chuyện vừa quan sát ký chủ nhà nó làm việc. Không biết ký chủ muốn âm người thế nào nhưng suốt giờ học ký chủ rất ngoan ngoãn, cũng không hề lén nhìn ngực bạn học hay cô giáo, làm cho nó chẳng những không yên tâm mà còn sợ hãi.
Ký chủ thế này khiến nó rất bất an.
Giờ giải lao.
"Cậu thực sự đạt điểm tuyệt đối ư? Bài thi đó vô cùng khó!"
"Đúng vậy, cậu giỏi thật đấy!"
"Cậu mới vào học chưa quen trường lớp, chúng tớ sẽ tận tình giúp đỡ cậu. Nhưng mà... Có bài tập khó, cậu chỉ điểm cho chúng tớ một chút nha!"
Mấy nữ sinh liên tục vây quanh Lam Ngọc bắt chuyện làm quen. Ngoại hình Lam Ngọc sau khi được chăm sóc tốt cũng khá hấp dẫn, hơn nữa trông cô tương đối dễ gần, không giống như ba người kia. Một người là hội trưởng quyền cao chức trọng, một người là phó hội trưởng lạnh lùng, còn một người là mọt sách chính hiệu, kết giao với Lam Ngọc chính là sáng suốt nhất.
"Cậu từ Pháp về sao? Chắc không quen đồ ăn nước mình đâu nhỉ?"
"Lát nữa tới giờ ăn đi cùng bọn mình không?"
...
Lam Ngọc rất nhiệt tình ứng đối, tạo cho mình một hình mẫu học sinh thân thiện, ngay lập tức mang lại thiện cảm cho nữ sinh trong lớp. Còn mấy nam sinh, người thì không quan tâm, người thì bĩu môi khinh thường.
Tưởng từ Pháp về thì hay lắm sao?
Nhưng bọn họ không thể nói gì, ai bảo người ta đạt điểm tuyệt đối chứ. Hai chữ "tuyệt đối" đã đủ dìm chết bọn họ rồi.
Buổi sáng chỉ có bốn tiết học và rất nhanh đã tới giờ ăn trưa. Lam Ngọc bị mấy nữ sinh lôi lôi kéo kéo đi tới căng-tin, nhưng đi được nửa đường thì cô lấy cớ đi vệ sinh mà chuồn về lớp học. Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô gái đáng thương đang còn ngồi một mình trong lớp.
"Cậu không đi ăn trưa sao?" Lam Ngọc quay chiếc ghế đằng trước rồi ngồi đối diện với Hạ Mẫn. Cô mỉm cười rất thân thiện, khiến nữ sinh phía trước dù bất ngờ và đề phòng nhưng vẫn trả lời.
"Tớ... Tớ không đói."
Hạ Mẫn giơ tay đẩy kính, dù đeo quen rồi nhưng kính quá nặng vẫn khiến sống mũi cô khó chịu. Đôi mắt dưới lớp kình dày tò mò nhìn "cậu" bạn mới đến, không hiểu sao người ta lại chủ động trò chuyện với cô. Chẳng lẽ tên này cũng giống hắn, cũng muốn tiếp cận rồi bắt nạt cô sao? Nghĩ tới đây, bàn tay Hạ Mẫn bấu chặt lấy váy, cố gắng không bặm chặt môi vì uất ức.
Lam Ngọc cười rất tươi, ánh mắt hơi liếc ra bóng dáng thấp thoáng ngoài cửa sổ. Đột nhiên cô ghé sát vào tai Hạ Mẫn thì thầm: "Đừng lo, tớ là nữ."
"Hả... Ưm..."
Lam Ngọc nhanh tay bụm chặt miệng Hạ Mẫn không cho cô ấy nói tiếp, cùng lúc này, cô cảm nhận được chút sát khí đang bắn về phía cô, không nhịn được mà cười tà khí. Lam Ngọc tinh nghịch nháy mắt với Hạ Mẫn. Hạ Mẫn nhìn ngoại hình hiện tại của cô, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
"Đi, tớ dẫn cậu đi ăn cơm." Lam Ngọc quay người đứng dậy, chờ Hạ Mẫn.
Khi biết được người trước mặt là nữ thì Hạ Mẫn yên tâm hẳn. Thực ra cô rất đói nhưng sợ ra ngoài lại có người gây phiền phức cho mình nên cô không muốn ăn. Hiện tại có người ở đây mời cô, cô cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý. Hai người sóng vai nhau cùng đến căng-tin.
Mục đích của Lam Ngọc là tiếp cận nữ chính trước, chỉ cần tiểu bạch thỏ này không bị nam chính ngược rồi yêu mà phát triển theo một chiều hướng khác thì cô lật đổ nam chính dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu cô biết chuyện này sẽ gây cho cô một tá phiền phức thì nhất định cô sẽ không làm!
Tất nhiên sau này Lam Ngọc đã hối hận.
Thấy hai người cùng nhau tới căng-tin, đầu đám nữ sinh lớp 3-1 đã dành chỗ cho Lam Ngọc lập tức bốc khói. Trong này toàn là tiểu thư thế gia, tuổi đời còn nhỏ, mặc dù học giỏi thật nhưng cậy nhà mình có quyền nên nói chuyện không kiêng nể ai bao giờ, vì thế bọn họ kéo thành đoàn ra "hỏi tội" Hạ Mẫn.
"Hừ, câu dẫn hội trưởng và phó hội trưởng chưa đủ hay sao? Bây giờ còn câu dẫn bạn mới? Mày có lòng tự trọng không vậy?"
"Tưởng mày học giỏi thì bọn họ sẽ để ý tới mày ư? Sao không tự soi gương nhìn lại mình đi?"
"Bạn học Phương, tốt nhất đừng qua lại với đồ xui xẻo này."
"Đúng vậy, chúng tớ đã dành chỗ cho cậu rồi. Chúng ta cùng nhau ăn đi, mặc kệ đồ quê mùa đó."
Hạ Mẫn nghe những lời cay nghiệt này thì bật khóc trong im lặng. Nước mắt chảy dưới lớp kính mà không ai biết. Cô cúi gầm mặt xuống, ngăn không để cảm xúc của mình lộ ra.
"Hừm, các cậu cũng nên xem lại mình đi chứ?" Lam Ngọc cười lên rất đẹp trai: "Tóc gì đây? Tóc mì tôm à? Môi thì đỏ choét, dùng nhiều mỹ phẩm quá nên sưng lên rồi à? Gương mặt này chắc phải tốn cả tấn phấn đấy nhỉ? Mua hết công ty nhà người ta chưa?"
Muốn chê bai ngoại hình người khác thì phải xem lại bản thân mình trước đã! Để anh đây dạy cho lũ oắt con bài học cơ bản này nhé!
【...】Sao cô không nhìn lại mình đi? Cô tưởng cô vẫn còn vẻ bề ngoài " nhìn là mê" của ngày trước sao?
Hệ thống vô cùng khinh bỉ.
"Cậu..." Đám nữ sinh nghe mà sững sờ, cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Bọn họ không nghĩ tới người đẹp trai như vậy vì bảo vệ đồ nhà quê đó mà châm chọc bọn họ, tâm hồn thiếu nữ đang yêu lập tức tan vỡ.
"Đi thôi."
Lam Ngọc chủ động cầm tay Hạ Mẫn, kéo cô đi qua đám người, không quên nhìn nam sinh đang tỏa khí tức âm u ngồi ở vị trí cao cấp nhất căng-tin.
Chậc! Gãy đũa rồi kia anh bạn! Tí nữa ăn cơm bằng thìa sao? Lớn rồi không ai ăn cơm bằng thìa đâu!
Lâm Triệt nhìn bóng dáng hai người thân mật mà tức ói máu, đũa trên tay bất giác bị hắn bẻ gãy từ bao giờ.
Dám đụng tới người của hắn? Tên kia chán sống rồi sao?
"Triệt, đũa của cậu..." Dư Tình ngồi bên cạnh muốn thay đũa mới cho Lâm Triệt.
"Cút!"
Giọng nói lãnh khốc khiến Dư Tình sợ hãi, đũa trên tay cô rơi xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp rưng rưng khóc khiến người rất thương tâm, nhưng cô ta không khóc bởi cô ta biết, khóc cũng không có ích gì.
Cố Bắc Trạch ngồi đối diện với hai người bọn họ cũng đưa tầm mắt chú ý lên bóng dáng Lam Ngọc và Hạ Mẫn, ẩn sâu trong nét mặt lạnh băng ấy là tâm hồn như bị dao đâm. Hắn mau chóng dời tầm mắt đi, đúng lúc bắt gặp bộ dạng lã chã chực khóc của Dư Tình, ánh mắt chán ghét: "Thật bẩn thỉu."
Hắn ghét nước mắt của lũ con gái, chỉ có cô ấy là ngoại lệ.
Hai lần Dư Tình bị mắng vô cớ, cô ta làm sao chịu nổi nhưng hai người này cô ta không thể phát tiết được. Cuối cùng Dư Tình dùng ánh mắt căm tức và âm độc nhìn về thân ảnh nhỏ nhắn đang được Lam Ngọc kéo đi.
Con nhỏ khốn kiếp!
--
Hạ Mẫn ngồi đối diện nhìn Lam Ngọc đang ăn cơm ngon lành, cô lấy hết can đảm: "Cảm ơn cậu."
Từ lúc cô bị bắt nạt tới giờ, cô ấy là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô, điều này khiến cô vô cùng cảm động. Bất chợt Hạ Mẫn nhớ ra, tại sao cô ấy lại muốn thân cận với cô nhỉ?
Hạ Mẫn tiếp tục lấy can đảm ra hỏi.
Lam Ngọc: "Cậu nhớ dịp sinh nhật của anh trai cậu cách đây mười năm không?"
"Có."
"Hôm đó cậu mặc váy cô bé lọ lem, rất xinh đẹp. Kể từ khi ấy tớ đã khắc sâu gương mặt cậu vào tâm trí của tớ."
Hạ Mẫn đỏ mặt, nói lí nhí: "Nhưng hiện tại bộ dạng tớ như vậy mà cậu vẫn nhận ra sao?"
Không một ai ở đây biết cô là đại tiểu thư Hạ gia hết, cô đã sống với thân phận này hơn hai năm nay rồi. Vậy mà cô ấy lại nhận ra...
"Dù cậu ở bất cứ hình dạng nào, chỉ cần liếc mắt một cái là tớ nhận ra ngay." Lam Ngọc bắt đầu dùng tài "chém gió" của mình.
Cốt truyện sinh ra để dùng vào tình huống như thế này đây! Trong truyện có phân đoạn nam chính kể lại lần đầu tiên gặp nữ chính là trong bữa tiệc sinh nhật của thiếu gia Hạ gia, cũng từ đó mà nam chính đã yêu thầm nữ chính. Lam Ngọc lập tức lợi dụng điểm này cùng với thân phận nữ nhi của mình để đánh bay mọi hiềm nghi của nữ chính, tạo ưu thế cho mình.
Trong thương trường, Hạ gia và Phương gia có địa vị ngang bằng nhau, hơn nữa anh trai Phương Thiên Kỳ đã làm giả thân phận du học sinh từ Pháp trở về cho cô, sẽ không có bất cứ điều gì gây nghi ngờ. Hạ Mẫn sẽ nghĩ cô là một trong số những khách mời của Phương gia trong buổi tiệc hôm đó, cô ấy vốn là tiểu thư Hạ gia, là em gái của nhân vật chính bữa tiệc, ai tham gia cũng đã gặp mặt cô ấy.
Quá hoàn hảo!
Lúc này, Lam Ngọc sực nhớ ra một chuyện quan trọng.
Đúng nha, cô có thể lợi dụng cốt truyện để tán tỉnh nữ chính mà!